Khai Phá Bản Thân: Đam mê – động lực vượt qua mọi chặng đường khó khăn

Nhiều người khi được hỏi về đam mê thường nói với tôi rằng: “Đam mê là một giấc mộng xa xỉ. Chỉ những kẻ mơ mộng mới cố sống cố chết với đam mê. Chi bằng thực tế đi một chút, lo kiếm tiền đi để tồn tại đã”. Câu nói đó không xa lạ trong cách nghĩ của một bộ phận không nhỏ trong giới trẻ hiện giờ. Không ít những dự án đã bỏ cuộc giữa chừng, không ít những người khởi nghiệp đã bỏ lỡ giấc mơ bởi công cuộc kiếm tiền đầy khắc nghiệt đó. Lẽ dĩ nhiên trong suy nghĩ của nhiều người, lựa chọn nào an toàn hơn, chắc chắn hơn thì được chọn lựa cũng là điều dễ hiểu, dễ cảm thông… Nhưng, có ý tưởng nào lại không xuất phát từ cái nhìn mơ mộng, có dự án khởi nghiệp nào chẳng bắt đầu từ việc phải chắt chiu từng đồng để cố gắng tồn tại cho đến khi có dòng tiền vào đủ nuôi người, nuôi dự án? Nếu ai cũng cầu toàn vào sự đảm bảo ngay từ đầu với chỉ số rủi ro thấp lè tè thì thử hỏi có bao nhiêu ý tưởng được Dám đưa vào thực hiện, có bao nhiêu ước mơ sẽ chỉ dừng lại ở mơ ước, có bao nhiêu người Dám điên, Dám khác người chọn con đường riêng để thực hiện hoài bão, giấc mơ của mình? Và để Dám có lẽ cái máu nóng trong người mang tên Đam mê là điều không thể thiếu.
Nhìn lại một chặng đường đã qua, Khai phá bản thân cảm thấy mình cũng không phải là ngoại lệ so với quy luật trên. Xuất phát với nhiều điều chưa thuận lợi: vốn ít, tuổi đời những người sáng lập còn trẻ, kinh nghiệm trong ngành chưa có nhiều, thị trường thì đã có kha khá “anh chị” lớn đang cố gom góp thị phần về cho mình, cơ sở khoa học thì phải xây dựng mới hoàn toàn từ quan điểm, định hướng của người sáng lập. Vừa xây dựng hệ thống lý luận cho dự án, vừa khai phá thị trường, tìm kiếm khách hàng, vừa xoay xở cho cuộc sống thường ngày của chính mình, “những người điên” ấy đã không ít khi cảm thấy chán nản và mệt mỏi. Thấy cô đơn vô cùng khi những người xung quanh thì nhìn bằng cái nhìn ái ngại (“không biết tụi nó trụ được đến bao giờ?”, “nếu thất bại thì không biết mấy đứa đó suy sụp đến thế nào nhỉ?”,…), ngay chính gia đình và người thân cũng tạo áp lực tinh thần buộc những đứa “mơ mộng” này trở lại với công việc ổn định lương bổng, thăng tiến, tương lai sáng lạn. Bạn bè ngồi tụ họp với nhau nghe có đứa khởi nghiệp thì hú hét chúc mừng “giám đốc” này nọ, rồi thì ganh tỵ vì được linh hoạt thời gian khi làm việc cho chính mình. Chỉ không biết bao nhiêu người trong số đó cảm được cái cảnh nhiều khi làm chẳng có Chủ nhật, chẳng hẹn hò, chẳng Giáng sinh, Giao thừa, Lễ lạc, đó là chưa kể nhiều khi nhìn vật giá ngoài kia leo thang là trong lòng cứ sốt cả lên vì lo lắng bao nhiêu chi phí linh tinh sẽ tăng lên. Thế là cứ đứa này đuối thì dựa vào đứa kia, đứa nào hơi nhụt chí thì đứa còn lại phải lên dây cót liền để vẫn giữ nhịp công việc, giữ nhịp hứng khởi. Suy nghĩ cho dự án tạm dừng lại chưa phải là chưa từng xuất hiện trong những ngày tháng chật vật giữa nỗi lo vật chất và những vướng bận tinh thần như đám mây đen bao phủ tâm trí.
Thế nhưng, khi đứng trước cái khoảnh khắc ra quyết định dừng lại hay tiếp tục, làm hay bỏ, luôn luôn xuất hiện kịp thời một sức mạnh kéo các thành viên trở lại với đứa con tinh thần của mình. Đó chính là ĐAM MÊ. Đam mê được làm một điều gì đó cho cộng đồng, cho xã hội. Đam mê được chia sẻ, giúp đỡ người khác sống hạnh phúc hơn với tất cả sự hiểu biết, trải nghiệm và trái tim của chính mình. Đam mê thực hiện giấc mơ của bản thân… Tất cả những đam mê đó hội tụ lại và trở thành sứ mệnh của dự án Huấn luyện & Đào tạo mang tên Khai phá Bản thân mà cả team ấp ủ theo đuổi: “Là cầu nối tạo ra một lớp người mới, một thế hệ mới giải quyết được các vấn đề trong cuộc sống xuất phát từ việc tìm ra và giải quyết từ gốc rễ vấn đề của chính mình; Góp phần cùng cộng đồng xây dựng nét đặc trưng riêng của người Việt thông qua đó tạo ra những hiệu ứng tích cực trong các lĩnh vực: văn hóa, kinh tế, giáo dục, xã hội.” Đó cũng chính là cội nguồn động lực và sức mạnh giúp team Khai phá Bản thân có thể trụ vững qua thời gian đầy cam go, khó khăn trong giai đoạn còn nhiều bỡ ngỡ và chập chững từ ngày thành lập đến nay.
Dù bạn đang khởi nghiệp hay đang ấp ủ một giấc mơ, điều bạn không thể tránh khỏi đó là những chướng ngại, thách thức bạn sẽ phải gặp trên hành trình của mình. Dù bạn bắt đầu với nhuệ khí hay sự hào hứng ra sao nhưng nếu không đủ đam mê, bạn đều có thể mỏi gối, chùng chân khi thấy mọi chuyện xảy ra không như kế hoạch dự định lúc nhúng chân sâu vào công việc thực tế. Những khắc nghiệt của mưu sinh, của tồn tại, của những cám dỗ tỏa ra từ sự thành công của chúng bạn cùng trang lứa (chức vụ, địa vị, tiền bạc) sẽ không ít lần khiến bạn hụt hẫng khi nhìn lại thấy những gì mình đã làm được sao còn nhỏ bé để bạn nhen nhóm ít suy nghĩ chạnh lòng, muốn đổi hướng. Hãycan đảm và kiên nhẫn, bởi đam mê cũng như chính bạn đều cần thời gian để khẳng định sự đúng đắn và rèn giũa để trưởng thành. Đam mê một khi đã đủ lớn thì tất cả đều chỉ còn là thử thách để giúp mình “chín” hơn trên con đường dài đã chọn.
Lắng nghe và quan sát chính mình với câu hỏi: Điều gì tôi đang say mê và theo đuổi? Điều gì khiến tôi có thể làm mọi việc mà không bao giờ cảm thấy mệt mỏi? Nếu đã câu trả lời cho mình, bạn còn chần chờ gì nữa để không BẮT ĐẦU NGAY! Nếu vẫn còn loay hoay chưa tìm ra đáp án, hãy kiên trì chờ đợi và tạo thêm nhiều cơ hội cho bản thân kiểm nghiệm trong thực tế công việc, cuộc sống và một ngày nào đó, bạn sẽ NHẬN RA ĐAM MÊ của mình.
Khai phá Bản thân với những con người bình thường như mọi người, vẫn đang sống với đam mê của mình. Khi nhận được email cảm ơn của khách hàng, khi thấy những người bạn của mình đang thay đổi cuộc sống tốt hơn từng ngày từ sau chương trình Huấn luyện của dự án, thì cả team lại được tiếp thêm sức mạnh, lại cảm nhận được những niềm vui rất thật từ trái tim mình đằng sau những đôi mắt thâm quầng vì thức khuya, những buổi làm việc kéo dài đến tận đêm, những lần bụng sôi èo èo mà tiền trong túi thì chỉ còn in ít,… Chúng tôi tin rằng, bạn cũng sẽ cảm nhận được những rạo rực, hân hoan đó khi sống thật với chính mình và hết mình với đam mê.
Cuộc sống không lấy không của ai điều gì cả. Hôm nay bạn Cho đi Đam mê, ngày mai bạn Nhận được Giấc mơ được biến thành hiện thực và lớn hơn nữa là bạn được SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG MỘT CÁCH TRỌN VẸN. Hãy cứ mơ vì ước mơ không bao giờ bị đánh thuế. Hãy cứ Điên vì bạn hay chúng tôi cũng chỉ có một cuộc đời để sống, để làm một điều gì đó, để hết mình…
CHÚNG TA cùng nỗ lực nhé!!!
Advertisement

“Không ngừng tìm kiếm!” ;)

Nếu bạn hỏi, ước mơ của tớ là gì, tớ có thể nói say sưa 1 ngày (nếu bạn đủ sức nghe) bởi vì tớ là người tham lam lắm, ước mơ của tớ to nhỏ, lớn bé, xa gần, sự nghiệp, yêu đương gì cũng có cả ^^. Hôm nay tớ sẽ viết, một góc nhỏ thôi trong cái kho tàng những ước mơ đó của tớ – tài sản quý giá của một cô bé hay mơ mộng và hát ca “Em có một ước ao, em có một khát khao”

Cái hồi còn là học sinh cấp 3:

Tớ trăn trở giữa những ước mơ: trở thành một cô giáo dạy Hóa (vì tớ rất thích chia sẻ với những người khác và yêu môn Hóa), trở thành một dược sĩ (vì tớ sẽ có thể bán thuốc giá tốt hơn cho những người khó khăn, tớ sẽ trang bị một tủ thuốc vĩ đại cho nhà mình để không còn ai phải lo bệnh tật nữa hết), trở thành một nhà văn (vì tớ thích viết & lắng nghe hơi thở của cuộc sống), trở thành một người giàu có (vì tớ nghĩ khi tớ giàu thì sẽ giúp được nhiều người lắm í, rồi còn có thể làm từ thiện nữa),… Nói chung là búa xua ước mơ. Ước mơ nào cũng đẹp, cũng thích cả.

Đến một ngày đọc “Cha giàu cha nghèo”, không hiểu sao nhớ mãi 1 cái câu trong cuốn sách đó, đại ý là để thành công trong tương lai, có 2 nghề cần phải biết là Quản trị kinh doanh và Marketing. Tớ thay đổi cái một suy nghĩ, hình thành cái quyết tâm phải chinh phục cho được 2 “bạn” nì. Quyết định sẽ phải thi và vào được khoa Quản trị kinh doanh – Đại học Kinh tế HCM (vì tớ search được đây là khoa dạy về Quản trị kinh doanh đầu tiên của VN, nên tớ yên tâm hơn về giáo trình & giáo viên giảng dạy ^^). Dù gia đình phản đối nhưng tớ vẫn cắn răng cắn lợi giở trò “lừa đảo” để thi cho bằng được và đậu vào trường, vào khoa như mong muốn.

Cái hồi còn là Sinh viên:

Ngồi trên ghế giảng đường, học Quản trị kinh doanh lại tiếp tục đứng trước các lựa chọn sẽ đi chuyên sâu theo con đường nào: Marketing, Nhân sự, Kinh doanh, Tài chính hay Sản xuất. Theo Tài chính cũng thích (vì máu kinh doanh Tiền mờ). Theo Nhân sự cũng khoái (vì máu làm việc với con người). Theo Marketing cũng mê (vì thích các ý tưởng kết nối khách hàng đến sản phẩm),… Nói chung là tiếp tục rối.

Thời điểm đó cũng bắt tay làm 1 dự án khởi nghiệp về Giáo dục. Chạy một đoạn cho no nê rồi cuối cùng ngậm ngùi dừng lại vì phát hiện ra mình & đồng bọn chưa sẵn sàng cho nó. Hẹn ngày tái ngộ trong tương lai….

Cái hồi còn đi làm:

Đùng một phát, mới thực tập xong thì bị một đại ca “dụ dỗ” vào làm. Bắt đầu ở vị trí PR, viết lách và chăm sóc khách hàng. Sau đó tiến tới biên tập nội dung website, viết bài cho nội san. Rồi tiếp tục là đối ngoại, Marketing, sự kiện,… Thành ra vị trí nào cũng được thử sức và nắm bắt được cái công việc chính trong mảng đó là gì. Rốt cuộc trở thành 1 trợ lý không chính thức của Sếp. Nhưng quái một cái là vẫn chưa biết mình thật sự giỏi gì, thật sự muốn gì???

Tiếp tục thử sức ở công ty thứ hai, có liên quan đến Giáo dục – Một trường dạy nhảy và khiêu vũ. Sở dĩ lựa chọn điểm đến này là vì mình quan tâm đến cách vận hành của 1 trường học (giai đoạn đầu), cách dạy và triết lý giáo dục của nó. Tham gia ở vai trò vận hành chung, học hỏi được nhiều điều. Cũng từ đây dần dần tớ bắt đầu nhận ra những việc mình có thể làm tốt nhất và cái đam mê ngâm cứu con người cũng như niềm tin vĩ đại vào năng lực con người. Một ước mơ sâu thẳm nào đó lâu giờ ngủ yên bắt đầu lồm cồm thức dậy, cựa quậy mãi không yên – Giấc mơ làm giáo dục.

Cái hồi giờ:

Bỏ lại tất cả ở đằng sau: một công việc ổn định, một vị trí tốt, một nhịp sống nhẹ nhàng để bắt đầu dấn thân vào con đường cam go – Con đường khởi nghiệp. Con đường mà mới nghe xong đã không ít người can ngăn: “em chưa đủ kinh nghiệm”, “em chưa đủ nguồn lực”, “em chưa đủ mạnh mẽ để chịu đựng thất bại”, “em còn nhiều thời gian mà không việc gì phải nôn nóng”, “em là con gái, hãy chọn một con đường phù hợp hơn”… Vẫn quyết định làm và đang làm.

Giấc mơ Giáo dục ngày nào đã mở qua một trang mới và viết tiếp một cách nghiêm túc hơn. Đã rõ ràng hơn về điều mình mong muốn và cái lộ trình sẽ đi. Con đường “Khai phá bản thân” còn một lô lốc chông gai phía trước đó. Vẫn sẽ đi vì có một động lực mạnh mẽ từ giấc mơ đó thúc đẩy, nó không phải chỉ là sự cam kết với bản thân, với lời tuyên bố mà trên nữa đó là một thứ tình cảm mãnh liệt khiến mình yêu vô cùng những việc đang làm và tin tưởng vào hành trình đang đi.

Một đứa nhỏ loắt choắt và hay cười hihi, luôn đi ngược lại với mong muốn, kỳ vọng của gia đình từ lúc chọn trường để học, chọn công ty để làm, chọn con đường tương lai để tiếp tục đã khiến không ít người lo lắng và lo ngại. Giờ đây vẫn còn đó những áp lực, những khó khăn không thể gọi tên đang chực chờ. Ừ, nhưng con bé đó vẫn đang đi, dù đôi khi chỉ một mình nhưng không hề cảm thấy cô độc…

Hãy tiếp tục tìm kiếm: Tìm kiếm bản thân nếu chưa hiểu về chính mình; Tìm kiếm đam mê nếu vẫn còn trăn trở; Tìm kiếm ước mơ của mình nếu vẫn còn mơ hồ; Tìm kiếm con đường phù hợp cho mình giữa muôn vàn lựa chọn;… Có lẽ “không ngừng tìm kiếm” là sứ mệnh, chức năng thiêng liêng nhất của con người. Đó là cội nguồn của những sáng tạo, những đột phá cho thế giới tốt đẹp hơn hay đơn giản là hành trang để đi đến cùng với giấc mơ – giấc mơ của chính mình!

“Không ngừng tìm kiếm!” ;)

 Nếu bạn hỏi, ước mơ của tớ là gì, tớ có thể nói say sưa 1 ngày (nếu bạn đủ sức nghe) bởi vì tớ là người tham lam lắm, ước mơ của tớ to nhỏ, lớn bé, xa gần, sự nghiệp, yêu đương gì cũng có cả ^^. Hôm nay tớ sẽ viết, một góc nhỏ thôi trong cái kho tàng những ước mơ đó của tớ – tài sản quý giá của một cô bé hay mơ mộng và hát ca “Em có một ước ao, em có một khát khao”

Cái hồi còn là học sinh cấp 3:

Tớ trăn trở giữa những ước mơ: trở thành một cô giáo dạy Hóa (vì tớ rất thích chia sẻ với những người khác và yêu môn Hóa), trở thành một dược sĩ (vì tớ sẽ có thể bán thuốc giá tốt hơn cho những người khó khăn, tớ sẽ trang bị một tủ thuốc vĩ đại cho nhà mình để không còn ai phải lo bệnh tật nữa hết), trở thành một nhà văn (vì tớ thích viết & lắng nghe hơi thở của cuộc sống), trở thành một người giàu có (vì tớ nghĩ khi tớ giàu thì sẽ giúp được nhiều người lắm í, rồi còn có thể làm từ thiện nữa),… Nói chung là búa xua ước mơ. Ước mơ nào cũng đẹp, cũng thích cả.

Đến một ngày đọc “Cha giàu cha nghèo”, không hiểu sao nhớ mãi 1 cái câu trong cuốn sách đó, đại ý là để thành công trong tương lai, có 2 nghề cần phải biết là Quản trị kinh doanh và Marketing. Tớ thay đổi cái một suy nghĩ, hình thành cái quyết tâm phải chinh phục cho được 2 “bạn” nì. Quyết định sẽ phải thi và vào được khoa Quản trị kinh doanh – Đại học Kinh tế HCM (vì tớ search được đây là khoa dạy về Quản trị kinh doanh đầu tiên của VN, nên tớ yên tâm hơn về giáo trình & giáo viên giảng dạy ^^). Dù gia đình phản đối nhưng tớ vẫn cắn răng cắn lợi giở trò “lừa đảo” để thi cho bằng được và đậu vào trường, vào khoa như mong muốn.

Cái hồi còn là Sinh viên:

Ngồi trên ghế giảng đường, học Quản trị kinh doanh lại tiếp tục đứng trước các lựa chọn sẽ đi chuyên sâu theo con đường nào: Marketing, Nhân sự, Kinh doanh, Tài chính hay Sản xuất. Theo Tài chính cũng thích (vì máu kinh doanh Tiền mờ). Theo Nhân sự cũng khoái (vì máu làm việc với con người). Theo Marketing cũng mê (vì thích các ý tưởng kết nối khách hàng đến sản phẩm),… Nói chung là tiếp tục rối.

Thời điểm đó cũng bắt tay làm 1 dự án khởi nghiệp về Giáo dục. Chạy một đoạn cho no nê rồi cuối cùng ngậm ngùi dừng lại vì phát hiện ra mình & đồng bọn chưa sẵn sàng cho nó. Hẹn ngày tái ngộ trong tương lai….

Cái hồi còn đi làm:

Đùng một phát, mới thực tập xong thì bị một đại ca “dụ dỗ” vào làm. Bắt đầu ở vị trí PR, viết lách và chăm sóc khách hàng. Sau đó tiến tới biên tập nội dung website, viết bài cho nội san. Rồi tiếp tục là đối ngoại, Marketing, sự kiện,… Thành ra vị trí nào cũng được thử sức và nắm bắt được cái công việc chính trong mảng đó là gì. Rốt cuộc trở thành 1 trợ lý không chính thức của Sếp. Nhưng quái một cái là vẫn chưa biết mình thật sự giỏi gì, thật sự muốn gì???

Tiếp tục thử sức ở công ty thứ hai, có liên quan đến Giáo dục – Một trường dạy nhảy và khiêu vũ. Sở dĩ lựa chọn điểm đến này là vì mình quan tâm đến cách vận hành của 1 trường học (giai đoạn đầu), cách dạy và triết lý giáo dục của nó. Tham gia ở vai trò vận hành chung, học hỏi được nhiều điều. Cũng từ đây dần dần tớ bắt đầu nhận ra những việc mình có thể làm tốt nhất và cái đam mê ngâm cứu con người cũng như niềm tin vĩ đại vào năng lực con người. Một ước mơ sâu thẳm nào đó lâu giờ ngủ yên bắt đầu lồm cồm thức dậy, cựa quậy mãi không yên – Giấc mơ làm giáo dục.

Cái hồi giờ:

Bỏ lại tất cả ở đằng sau: một công việc ổn định, một vị trí tốt, một nhịp sống nhẹ nhàng để bắt đầu dấn thân vào con đường cam go – Con đường khởi nghiệp. Con đường mà mới nghe xong đã không ít người can ngăn: “em chưa đủ kinh nghiệm”, “em chưa đủ nguồn lực”, “em chưa đủ mạnh mẽ để chịu đựng thất bại”, “em còn nhiều thời gian mà không việc gì phải nôn nóng”, “em là con gái, hãy chọn một con đường phù hợp hơn”… Vẫn quyết định làm và đang làm.

Giấc mơ Giáo dục ngày nào đã mở qua một trang mới và viết tiếp một cách nghiêm túc hơn. Đã rõ ràng hơn về điều mình mong muốn và cái lộ trình sẽ đi. Con đường “Khai phá bản thân” còn một lô lốc chông gai phía trước đó. Vẫn sẽ đi vì có một động lực mạnh mẽ từ giấc mơ đó thúc đẩy, nó không phải chỉ là sự cam kết với bản thân, với lời tuyên bố mà trên nữa đó là một thứ tình cảm mãnh liệt khiến mình yêu vô cùng những việc đang làm và tin tưởng vào hành trình đang đi.

Một đứa nhỏ loắt choắt và hay cười hihi, luôn đi ngược lại với mong muốn, kỳ vọng của gia đình từ lúc chọn trường để học, chọn công ty để làm, chọn con đường tương lai để tiếp tục đã khiến không ít người lo lắng và lo ngại. Giờ đây vẫn còn đó những áp lực, những khó khăn không thể gọi tên đang chực chờ. Ừ, nhưng con bé đó vẫn đang đi, dù đôi khi chỉ một mình nhưng không hề cảm thấy cô độc…

Hãy tiếp tục tìm kiếm: Tìm kiếm bản thân nếu chưa hiểu về chính mình; Tìm kiếm đam mê nếu vẫn còn trăn trở; Tìm kiếm ước mơ của mình nếu vẫn còn mơ hồ; Tìm kiếm con đường phù hợp cho mình giữa muôn vàn lựa chọn;… Có lẽ “không ngừng tìm kiếm” là sứ mệnh, chức năng thiêng liêng nhất của con người. Đó là cội nguồn của những sáng tạo, những đột phá cho thế giới tốt đẹp hơn hay đơn giản là hành trang để đi đến cùng với giấc mơ – giấc mơ của chính mình!

25.6.2011