Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Giữa những vui buồn đan xen của cuộc sống, có những khi nhìn lại, ta chợt cảm thấy thế gian xung quanh đang xoay chuyển quá đỗi vội vàng. Những mối quan hệ, tình yêu, cuộc sống,… xoay vần với những mất mát, tiếc nuối đã qua, với những trăn trở của hiện tại và những lo lắng về tương lai. Ta cảm thấy mệt mỏi, lơ lửng, mù mờ về những điều đang xảy ra và cách mọi người đã, đang đối xử với bản thân mình cũng như người khác. Cõi tạm bỗng chốc như một bể khổ triền miên với những mỏi mệt của thể xác và tinh thần.

Những khi ấy, hãy “bước chậm lại”, chậm lại chút thôi, để bản thân được nghỉ ngơi, để thế gian cũng nghỉ ngơi theo. Để bình tâm lắng nghe con tim mình và nhìn nhận lại mọi điều, về cuộc đời, con người và nhân thế. Để hiểu, để ngộ ra cho chính mình và trả lời câu hỏi: thế gian này quá vội vàng hay tâm trí ta đang quá bận rộn?

“Tôi ngắm một vì sao giữa vô số những vì sao khác trên bầu trời đêm.
Trong số rất nhiều người trên địa cầu, người đang ngắm vì sao ấy là tôi.
Những cuộc gặp gỡ giữa con người với con người cũng vậy.
Tưởng chỉ là sự ngẫu nhiên với xác suất một phần hàng chục triệu nhưng thật ra lại là mối nhân duyên đã được định sẵn như một lẽ tất nhiên.”

Nếu có thể dành cho bản thân chút thời gian lắng đọng trong chuỗi ngày bận rộn đến vô tận của mình, Bạn hãy thử một lần chiêm nghiệm ““Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”” của Đại đức Hae Min. Để trưởng thành và an yên hơn với mối duyên lành gặp gỡ cùng cuốn sách ý nghĩa này! ☘️

 

Advertisement

VÌ ANH LỠ SAY MỘT CƠN GIÓ

Có anh chàng ngẩn ngơ liếc nhìn,
Có cô gái vô tình bước đi.
Sao mới gặp đã nỡ chia li,
Anh chưa kịp ngỏ lời hò hẹn.

“Cho anh xin làm quen”, em nhé
Chỉ cần người gật nhẹ anh vui
Nhắc cho anh địa chỉ tới lui
Anh xin hứa chẳng để em chờ.

Anh gì ơi, bến bờ đâu đó
Đang chờ anh cập đò bình yên
Sao cứ phải giăng buồm ra biển
Đuổi theo cánh chim chẳng điểm dừng?

Một ánh mắt say bừng giấc mộng,
Một giọng cười lay động hồn ai
Anh muốn uống trọn cơn sóng mãi,
Bao lâu rồi anh vẫn đợi em…

Đừng chờ anh ơi, em là Gió
Gió thổi, gió bay, gió vô vàn
Lấy trời làm nhà, mây là bạn
Anh tính lấy gì cột gió đây?

Anh sẽ ở nơi này ngóng trông,
Trái tim ấy từ không thành có
Vì anh lỡ say một cơn gió
Dẫu hồn khốn khó cũng cam lòng. ☘️

Huế, 08.03.2020

Nhanh nhỉ, lại Valentine. :-)

Nhanh nhỉ, lại Valentine. 🙂

FB nhắc kỷ niệm ngày này năm trước, rồi những năm trước nữa… Nhớ đến một vài điều và thoáng mỉm cười.

Khi càng trải qua nhiều việc, chứng kiến những đổi thay trong đời, con người ta dường như cũng nhìn về tình yêu, về lễ tình nhân một cách nhẹ nhàng và giản dị hơn rất nhiều.

Chỉ giản đơn bình yên ngồi đối diện nhau trong một căn phòng ấm cúng, cùng chuyện trò, cùng ăn tối, cùng dọn dẹp, rửa chén. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn nắm chặt tay nhau trên mọi hành trình, trên mọi địa hình – từ bờ cát bỏng rát trưa nắng, đến đường phố đông đúc chiều tối. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn dành cho nhau cái ôm ấm áp khi biết đối phương đang ốm, đang đau buồn, đang mệt mỏi, đang cô đơn, đang sợ hãi, đang cần mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn gửi cho nhau những icon dễ thương – thay cho bao điều không nói bằng lời, gọi nhau thân thiết bằng tên gọi đặt riêng cho nhau. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là buồn ngủ díp mắt, vì biết đối phương có việc phải thức khuya, vẫn ráng căng mắt chờ để gửi đến nhau lời chúc ngủ ngon, và cùng nhau tắt máy, khò khò. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn sau khi tất tả chạy lo công việc đến mệt rũ, đói meo, lúc về lại góc nhỏ của mình thấy cục kẹo, cái bánh, trái bắp, củ khoai, miếng trái cây, ly C sủi nằm lặng yên đâu đó chờ mình sẵn. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn chở nhau vi vu trên những cung đường, đứa ngồi sau ôm chặt người phía trước, miệng nói luyên thuyên đủ điều, còn đứa cầm lái thì mắt vẫn căng ra nhìn đường nhưng lòng thì cứ rộn rã những niềm vui không tên. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn trong lòng thật sự có nhau, trân trọng, yêu thương nhau, hiểu đối phương thích gì, không thích gì để nỗ lực làm đối phương có thể cười thật vui vẻ, không làm đối phương phải có chút phiền lòng nào vì mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là nghĩ cho mình, nghĩ cho đối phương, nghĩ cho tương lai của cả hai để mỗi ngày không ngừng hoàn thiện bản thân hơn, cố gắng làm tốt công việc của mình, sống tốt cuộc sống của mình, yêu thương bản thân, phấn đấu trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình hôm qua. Ấy là hạnh phúc.

….

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ở khoảnh khắc nào đó, tớ nghĩ rằng cũng đã có một, một số, hoặc thật nhiều những hạnh phúc giản dị như thế. Có người trân trọng; có người vì vội vã mà không lưu tâm; có người xem đó là điều hiển nhiên, sẵn có; có người lại trọn vẹn với từng phút giây. Âu cũng là duyên.

Một ai đó từng nói: “Tình yêu không phải là lựa chọn. Yêu là yêu, không lý do, không điều kiện”. Nếu trái tim còn cân đo đong đếm thì có lẽ tình yêu, hạnh phúc vẫn đang đâu đó thong dong ngoài kia chờ bạn mở cửa trái tim để mời vào. Khi bạn đã sẵn sàng đón nhận những điều tốt đẹp nhất (vì bạn xứng đáng), tớ nghĩa rằng tình yêu sẽ hiện diện vào lúc bạn không ngờ nhất.

Chúc bạn, tớ và tất cả chúng ta luôn giữ trong mình trái tim ngập tràn yêu thương!

Và một ngày đẹp trời, sẽ có ai đó đến bên và hỏi: “Mình già đi cùng nhau, em/anh thích không?”.

À ha. 🙂
Huế, 14.02.2020

Sự tử tế

Sáng nay có dịp ngồi ăn cùng bàn ăn với 2 anh giang hồ.

Một anh cách đây ít lâu đi bay với vận tốc 90km/h, 3h sáng té xe, nguyên con xe đè nát xương cánh tay trái. Tay mới mổ xong, nẹp cứng ngắt.

Một anh vừa đi vừa Đ.M từ đâu xa xa đến tận quán. Chưa ngồi nóng chỗ đã thấy khoe, “sáng chừ đi từ nhà ra quán mà dọc đường lượm được tiền, bánh rồi mấy hộp sữa, cứ như ai cúng cho mình á.” Khoe xong chuyện “cúng” , khoe tiếp chuyện tối qua lỡ ngủ sớm, sáng 4h dậy trằn trọc không ngủ được vì đói, đi bộ ra đường tìm quán bún mở sớm ăn ấm bụng rồi về ngủ tiếp. Ngủ dậy đói nên giờ đi ăn thêm.

Hờ hờ, hồi giờ tiếp xúc và chơi với bạn nhiều cấp độ, vốn không câu nệ gì, nên tui cũng không ngán chi mấy vị khách cùng bàn. Ngược lại, còn cảm thấy chút thú vị với hai anh này với màn xuất hiện.

Bún bưng ra, ai tới trước có trước. Tui truyền bún sang cho cậu nẹp tay, cậu nhìn và lí nhí “Cảm ơn”. Bún đến lượt tui rồi đến anh Đ.M. Nẹp tay cầm muỗng khó khăn múc nước mắm ớt trong hũ nhỏ đặt ở bàn vì cái hũ cứ lắc lư theo muỗng. Tui chưa kịp giúp thì bạn Đ.M đã với tay sang giữ cố định cái hũ để Nẹp tay dễ múc nước mắm ra hơn, kiên nhẫn chờ Nẹp tay múc lần chút chút. Tui cúi mặt ăn tiếp mà thấy sao mình may, sáng ra gặp cảnh dễ thương vậy rồi.

Đ.M vừa ăn vừa hỏi thăm chuyện của Nẹp tay. Cái miệng vẫn liên tục Đ.M, cơ mà rất ý tứ, hạ thấp tay xé bánh mì dưới bàn rồi chấm nước xáo ăn, không để vụn bánh mì bay lung tung trên mặt bàn ảnh hưởng Nẹp tay và tui. Thấy thêm một điểm đáng mến nữa, hehe.Nẹp tay tâm sự vụ ngã xe, nói về chuyện nát xương tay mà nhẹ như lông hồng. Xong chốt câu: “Cũng may mi ơi, lúc bổ xe 3h nên đường không có ai, tau bị chắc thôi, không ảnh hưởng ai hết, không tội họ.”

Ăn xong, Nẹp tay đứng dậy trả tiền, trả luôn cho Đ.M. Bạn kia hỏi sao tự nhiên đãi, Nẹp tay nói đơn giản: “Không mấy tiền, tau trả luôn. Tau mời, không phải cúng mi mô nả.”

Haha, muốn cười ngất với hai bạn này. Dễ mến một cách rất lạ.

Cảm thấy những từ tâm đắc của ngày hôm nay là SỰ TỬ TẾ. Không màu mè, chỉ giản đơn như cân đường hộp sữa, bằng những điều rất đỗi bình dị.

Huế, 06.12.2019