Nhanh nhỉ, lại Valentine. :-)

Nhanh nhỉ, lại Valentine. 🙂

FB nhắc kỷ niệm ngày này năm trước, rồi những năm trước nữa… Nhớ đến một vài điều và thoáng mỉm cười.

Khi càng trải qua nhiều việc, chứng kiến những đổi thay trong đời, con người ta dường như cũng nhìn về tình yêu, về lễ tình nhân một cách nhẹ nhàng và giản dị hơn rất nhiều.

Chỉ giản đơn bình yên ngồi đối diện nhau trong một căn phòng ấm cúng, cùng chuyện trò, cùng ăn tối, cùng dọn dẹp, rửa chén. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn nắm chặt tay nhau trên mọi hành trình, trên mọi địa hình – từ bờ cát bỏng rát trưa nắng, đến đường phố đông đúc chiều tối. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn dành cho nhau cái ôm ấm áp khi biết đối phương đang ốm, đang đau buồn, đang mệt mỏi, đang cô đơn, đang sợ hãi, đang cần mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn gửi cho nhau những icon dễ thương – thay cho bao điều không nói bằng lời, gọi nhau thân thiết bằng tên gọi đặt riêng cho nhau. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là buồn ngủ díp mắt, vì biết đối phương có việc phải thức khuya, vẫn ráng căng mắt chờ để gửi đến nhau lời chúc ngủ ngon, và cùng nhau tắt máy, khò khò. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn sau khi tất tả chạy lo công việc đến mệt rũ, đói meo, lúc về lại góc nhỏ của mình thấy cục kẹo, cái bánh, trái bắp, củ khoai, miếng trái cây, ly C sủi nằm lặng yên đâu đó chờ mình sẵn. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn chở nhau vi vu trên những cung đường, đứa ngồi sau ôm chặt người phía trước, miệng nói luyên thuyên đủ điều, còn đứa cầm lái thì mắt vẫn căng ra nhìn đường nhưng lòng thì cứ rộn rã những niềm vui không tên. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn trong lòng thật sự có nhau, trân trọng, yêu thương nhau, hiểu đối phương thích gì, không thích gì để nỗ lực làm đối phương có thể cười thật vui vẻ, không làm đối phương phải có chút phiền lòng nào vì mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là nghĩ cho mình, nghĩ cho đối phương, nghĩ cho tương lai của cả hai để mỗi ngày không ngừng hoàn thiện bản thân hơn, cố gắng làm tốt công việc của mình, sống tốt cuộc sống của mình, yêu thương bản thân, phấn đấu trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình hôm qua. Ấy là hạnh phúc.

….

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ở khoảnh khắc nào đó, tớ nghĩ rằng cũng đã có một, một số, hoặc thật nhiều những hạnh phúc giản dị như thế. Có người trân trọng; có người vì vội vã mà không lưu tâm; có người xem đó là điều hiển nhiên, sẵn có; có người lại trọn vẹn với từng phút giây. Âu cũng là duyên.

Một ai đó từng nói: “Tình yêu không phải là lựa chọn. Yêu là yêu, không lý do, không điều kiện”. Nếu trái tim còn cân đo đong đếm thì có lẽ tình yêu, hạnh phúc vẫn đang đâu đó thong dong ngoài kia chờ bạn mở cửa trái tim để mời vào. Khi bạn đã sẵn sàng đón nhận những điều tốt đẹp nhất (vì bạn xứng đáng), tớ nghĩa rằng tình yêu sẽ hiện diện vào lúc bạn không ngờ nhất.

Chúc bạn, tớ và tất cả chúng ta luôn giữ trong mình trái tim ngập tràn yêu thương!

Và một ngày đẹp trời, sẽ có ai đó đến bên và hỏi: “Mình già đi cùng nhau, em/anh thích không?”.

À ha. 🙂
Huế, 14.02.2020
Advertisement

Còn gì và được gì?

Đã từng coi nhiều phim bộ, nhưng số phim tạo dư âm, “ám ảnh” sau khi xem hết với tui không phải nhiều. Xét ở thể loại cổ trang, sau “Bộ bộ kinh tâm” thì “Hậu cung Như Ý truyện” là bộ phim đã khiến tui phải rơi nước mắt. Bỏ qua dàn diễn viên đẹp, cốt truyện lôi cuốn, diễn xuất có hồn,… thì cái đọng lại và khiến tui xúc động có lẽ là những bài học, chiêm nghiệm về tình người, tình yêu trong những bộ phim này. 🙂

Tui thích “Hậu cung Như Ý truyện” từ lần vô tình đọc được tác phẩm này trên Internet. Sau nghe sách được chuyển thể thành phim, rồi thì biết Châu Tấn sẽ đóng vai Như Ý nên hóng lắm. Gì chứ mấy vai kiểu phải diễn nội tâm như vầy mà vào tay các nữ diễn viên thực lực như Tôn Lệ hay Châu Tấn là tui rất hy vọng sẽ có những thước phim xuất thần. Và tui đã không phải thất vọng. Châu Tấn đã đóng quá tròn vai nhân vật Như Ý từ nguyên tác. 🙂

Tiếp tục bỏ qua vụ diễn viên để đi vào phần chính. “Hậu cung Như Ý truyện” một cách rất tự nhiên đã nhắc nhở và cho tui những ngẫm nghĩ sâu hơn về lòng người và cuộc sống.

Quan thời gian mọi thứ đều có thể thay đổi

Nhan sắc, tuổi tác, tình cảm, sức khỏe, tình thế, vị trí, vai trò,… qua thời gian đều có thể thay đổi. Một cung nữ tầm thường Vệ Yến Uyển có ngày vẫn ngồi lên được vị trí Hoàng Quý Phi thống lĩnh lục cung, sinh hoàng tử kế vị. Một Như Ý từ Nhàn phi, bị đày vào lãnh cung, được phục vị rồi thăng vị Quý Phi, Hoàng Quý Phi, Hoàng hậu và cuối cùng lúc ra đi chỉ là một nữ tử Ô Lạp Na Lạp Thị bình thường. Một Gia Quý phi ân sủng rồi thất sủng. Một nô tì thân cận A Nhược thoáng chốc đã quay lưng hại chủ để thỏa mãn cuồng vọng, ảo tưởng của bản thân. Một Hoàng Lịch vốn không cô đơn vì có được người vợ tâm linh tương thông trong một ngày đẹp trời vì hiểu lầm, ly tâm mà đã rời xa nhau mãi mãi…

Cuộc sống không ngừng vần xoay, thời gian có thể làm thay đổi nhiều điều. Điều không thay đổi duy nhất là mọi thứ đều sẽ thay đổi. Đừng giữ mãi hình bóng cảnh cũ, người xưa. Đừng nghĩ rằng mọi thứ là mãi mãi. Ai cũng phải lớn lên, trưởng thành và già đi, vận đổi sao dời, có được, có mất. Chỉ là tâm ta có kịp thích nghi và chấp nhận với thực tại hay không mà thôi. 🙂

Bạn sống vì điều gì?

Có người một đời sống vì gia tộc, bộ tộc (Hoàng hậu của Ung Chính – Cô mẫu của Như Ý, Hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa, Dĩnh Phi,…), có người sống vì con cái (Lục Quân), có người vì danh vọng và tham vọng của bản thân (A Nhược, Vệ Yến Uyển), có người vì một nụ cười của ai đó (Kim Ngọc Nghiên), có người vì sự yêu chiều của hoàng thượng (Cao Hy Nguyệt), có người sống như một quân cờ trong tay người khác (Bạch Nhị Cơ), có người sống để lưu lại hình bóng của người thương thanh mai trúc mã trong tim (Hàn Hương Kiến), có người sống để bảo vệ những người thân yêu (Hải Lan), có người sống vì một chữ tình si mê (Thư phi, Uyển tần), có người đến cuối đời vẫn theo đuổi sự tự do tự tại (Như Ý),… Mỗi nhân vật là một cuộc đời, một lý do để sống, để tranh đấu đến hơi thở cuối cùng. Có người phải ra đi sớm, có người bị trừng phạt, có người sống dài sống dai, có người thân bất do kỷ, có người lại tự mình lựa chọn.

Cuộc sống thật ra không có đúng – sai, chỉ là câu chuyện của mỗi người một khác, và lý do để bắt đầu của mỗi người lại không giống nhau. Bạn bắt đầu vì lý do nào thì cuộc đời của bạn sẽ tiếp diễn theo chiều hướng đó, để đến khi nhắm mắt xuôi tay, nhìn lại – có người cười, có người khóc, có người đi trong bình an, có người đi trong uất ức hay vật vã. Và chúng ta cũng chỉ có duy nhất một cuộc đời để sống, không thể quay trở lại, không thể hối tiếc, chỉ có thể tự nhìn lại – tự kiểm điểm – tự điều chỉnh và tiếp tục tiến lên. Chỉ mong sao đừng để cuộc sống này bị phí hoài bởi những lý do viễn vông, củ chuối, bởi những chuyện không đáng và những con người không xứng. 🙂

“Hoa nở, hoa tàn, đều có lúc”

Cả một đời Như Ý, từ niên thiếu, trưởng thành, sinh con đẻ cái cho đến khi mất đi, trong lòng vẫn chỉ có hình bóng một người đàn ông duy nhất – Hoàng Lịch. Đó là tình yêu, là điểm tựa, là động lực để Như Ý sống sót, tồn tại trong tử cấm thành lạnh lẽo, thiếu vắng tình người, nghẹt thở bởi những đấu đá hậu cung. Đã có lúc Như Ý có được tất cả, địa vị, danh vọng và cũng có lúc chẳng còn gì trong tay, nhưng điều nàng coi trọng nhất vẫn là tình cảm với phu quân của mình. Nếu câu nói khiến Như Ý nhớ mãi một đời là “Nàng yên tâm” thì câu nói đau đớn nhất đến cuối đời nàng phải thốt lên là “Hoa nở, hoa tàn, đều có lúc”. Tình yêu có sâu đậm đến đâu cũng có khi phai nhạt. Từ thấu hiểu nhau là thế đến lúc cũng vì nghi kỵ, ghen tuông mà xa nhau. Từ tình cảm phu thê mặn nồng là vậy, vì một Hàn Hương Kiến mà Càn Long thất điên bát đảo, không màn trời đất, không màn tất cả nói với người vợ kết tóc se tơ của mình tâm nguyện “cả đời ta chỉ muốn điên một lần này thôi”.

Khi hoa nở, hãy ngắm hoa, hít thở hương hoa và trân trọng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Bởi sẽ chẳng biết khi nào hoa kia sẽ tàn, chỉ còn lại tiếc thương, lúc đó có muốn trân trọng cũng không còn người ta thương yêu bên cạnh nữa. Có những phút yếu lòng, những sự buông tay mà đánh mất ai đó mãi mãi. Không dám mong cầu nhất kiến chung tình trọn đời, trọn kiếp, nhưng khi hãy còn duyên thì phải trọn vẹn yêu thương, giữ gìn, trân quý, cùng nhau thưởng thức những phút giây hạnh phúc, vui vẻ, thưởng ngoạn những điều đẹp đẽ trong thế gian. 🙂

Cái còn lại sau cuối vẫn là chân tình

Hoàng đế vì nghi kỵ Hoàng Thái Hậu mà bỏ lỡ tấm chân tình của Ý Hoan. Vệ Yến Uyển vì tiền tài, danh vọng mà phụ đi tấm chân tình của Lăng Vân Triệt. Càn Long vì những dèm pha, nghi ngờ mà đánh mất tấm chân tình của Như Ý. Một Vân Giác vì lòng oán hận mù quáng mà đánh đổi tấm chân tình của Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ. Cái con người ta tìm kiếm cả đời là chân tình, thế mà vì những ham muốn, tham vọng và cái tôi của bản thân mà đánh mất đi chân tình và đau đớn trọn đời, đáng tiếc lắm thay.

Một Hải Lan yếu đuối phải gồng mình, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người tỷ tỷ yêu thương. Một Lăng thị vệ vì một thứ tình cảm “trên cả tình yêu nam nữ, chỉ cần nhìn nhau là có thể thấu hiểu, là điểm tựa bảo vệ nhau” mà sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo toàn sự bình an cho Hoàng hậu. Một Nhị Tâm vì sự trong sạch của chủ sẵn sàng chịu những tra tấn về thể xác. Những người họ chịu đựng tất cả cũng chỉ bởi một chữ “tình”, là cái tình mà Như Ý và họ đã dành cho nhau. Giữa bao nhiêu âm mưu hiểm độc, giữa bao cám dỗ của danh vọng, địa vị, giữa bao nhiêu dối trá lọc lừa, hơi ấm duy nhất sưởi ấm những con người cô độc giữa thâm cung lạnh lẽo ấy vẫn là chân tình. 🙂

Còn nhiều điều nữa lắm cơ, nhưng nói dài, nói nhiều lại thành ra nói nhảm. Có lẽ để tự mỗi người xem phim rồi cảm nhận sẽ hay hơn. Với riêng tui, tui thích bộ phim này với những bài học, ý nghĩa đã để lại trong tui. Bỏ qua yếu tố Hoa ngữ, cổ trang, giả tưởng,… tất tần tật gì gì đó mà mọi người có thể dùng để bác bỏ những cái hay ho của một bộ phim, “Hậu cung Như Ý truyện” đã để lại những xúc cảm, dấu ấn đặc biệt. Đời sống cảm xúc của tui cũng được phong phú hơn, nhiều cung bậc hơn từ câu chuyện nghệ thuật này.

🙂 🙂 🙂

Huế, 16.12.2018

Nếu cậu là bạn trai của tớ ^_^

Cậu à, (nếu cậu là bạn trai tương lai của tớ ^_^)

Cậu liệu có trách tớ không khi tớ là một cô gái thường tham công tiếc việc?

Cậu cũng biết tính tớ mỗi khi đã đam mê cái gì sẽ sẽ hết lòng với nó mà. Nhưng cậu biết không, dù mắt tớ có dán vào màn hình máy tính, hình ảnh cậu vẫn sẽ bất chợt xuất hiện trong đầu tớ. Thế là tớ sẽ cố tập trung làm việc tiếp cho nhanh xong để gặp cậu, tám với cậu hoặc nhìn thấy cậu vì tớ biết dù có yêu công việc tới đâu, cậu vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt trong tâm trí tớ. ^^

Cậu thấy tớ lạ, sao lúc gần lúc xa?

Bởi chỉ số hướng nội và hướng ngoại trong tính cách của tớ là gần xấp xỉ nhau. Thế nên có thể cậu sẽ ngạc nhiên khi thấy có khi tớ trầm lắng trong đời sống, có lúc lại quậy tưng bừng giữa đám đông bạn bè. Dù thế, tớ vẫn là tớ thôi, giỏi chọc ghẹo, chọc tức người khác nhưng không giỏi bộc lộ cảm xúc trực tiếp với người mình yêu thương và sẽ thỉnh thoảng viết vài câu sến súa gửi đến cậu qua kênh gián tiếp nào đó (vụ này thì cậu có thể kiểm chứng qua người thân, bạn thân của tớ). ^^

Cậu sẽ vất vả chăm sóc bữa ăn, giấc ngủ cho tớ.

Nghe có vẻ lạ, nhưng với một đứa thường “mất trí nhớ” về thời gian như tớ thì nếu quen nhau chắc cậu sẽ thường xuyên lo lắng hoặc thậm chí là giận tớ về cái khoản điều độ trong ăn uống và ngủ ngáy. Tớ sẽ thường hứa với cậu sẽ nghe lời vụ ăn ngủ đúng giờ nhưng chắc có lẽ được dăm ba bữa rồi sẽ lại quên ngay, vì thế chắc là cậu sẽ khá vất vả với cô người yêu gầy nhom này. 🙂

Cậu thỉnh thoảng lại thấy tớ kỳ lạ.

Đó là những khi tớ đang cực buồn hoặc có điều gì khó nghĩ. Những lúc đó có thể tớ sẽ chẳng nói gì đâu hoặc sẽ kiếm việc này việc kia để làm. Khi ấy, có thể tớ sẽ cần cậu ở bên cạnh để nếu mệt quá tớ sẽ dựa vào vai cậu mà nhắm mắt một chút và yên tâm không nghĩ ngợi gì nữa cả.

Cậu thấy tớ sao con nít ghê?

Tính tớ là thế cậu à. Dù to đầu vẫn thích xem hoạt hình và đọc truyện tranh,tiểu thuyết, thích những nhân vật ngộ nghĩnh, những câu thoại dễ thương và những cảm xúc trong sáng. Cậu có lúc có thể thấy tớ bình luận say sưa, không mệt mỏi về một bộ phim, một cuốn sách hoặc một nhân vật nào đó mà tớ ấn tượng, có khi lại thấy tớ sụt sùi chảy nước mắt với một câu chuyện hay một tình huống nào đó rất đỗi bình thường. ^^

Cậu thấy tớ sao vô tâm, hình như không quan tâm cậu và tự hỏi tớ yêu cậu đến chừng nào?

Nếu một khi nào đó cậu băn khoăn về điều này, hãy nhìn sâu vào mắt tớ nhé! 😉

… (còn nữa nhưng mà khi nào mình quen nhau thì nói tiếp hen :p )

—-

Ngồi làm bài nặng não quá nên viết vu vơ mấy dòng cảm xúc treo ngược cành cây cho cân bằng đầu óc.

Sài Gòn chiều cuối tuần, trời đang mưa ngon lành… 🙂

Tp.HCM, 04.10.14

Vội

tranthidieuhuyen - gio

Có những vấn vương chưa kịp là nỗi nhớ,
Có những hò hẹn chưa kịp nói lời yêu,
Có những kỷ niệm chưa kịp thành ký ức,
Có những bồi hồi chưa kịp tỏ cùng ai…

Cuộc đời ngắn lắm sao nỡ vội vàng chi,
Để cảm xúc ấy mãi chỉ là xúc cảm?
Sao không cho nhau thêm những lần hò hẹn
Hoặc giả mình chầm chậm sống chút thôi, em?

(Than thay cho các chàng nào lỡ dại nặng lòng với những nàng tên Gió ^^)

TP.HCM, 04.01.2014