VÌ ANH LỠ SAY MỘT CƠN GIÓ

Có anh chàng ngẩn ngơ liếc nhìn,
Có cô gái vô tình bước đi.
Sao mới gặp đã nỡ chia li,
Anh chưa kịp ngỏ lời hò hẹn.

“Cho anh xin làm quen”, em nhé
Chỉ cần người gật nhẹ anh vui
Nhắc cho anh địa chỉ tới lui
Anh xin hứa chẳng để em chờ.

Anh gì ơi, bến bờ đâu đó
Đang chờ anh cập đò bình yên
Sao cứ phải giăng buồm ra biển
Đuổi theo cánh chim chẳng điểm dừng?

Một ánh mắt say bừng giấc mộng,
Một giọng cười lay động hồn ai
Anh muốn uống trọn cơn sóng mãi,
Bao lâu rồi anh vẫn đợi em…

Đừng chờ anh ơi, em là Gió
Gió thổi, gió bay, gió vô vàn
Lấy trời làm nhà, mây là bạn
Anh tính lấy gì cột gió đây?

Anh sẽ ở nơi này ngóng trông,
Trái tim ấy từ không thành có
Vì anh lỡ say một cơn gió
Dẫu hồn khốn khó cũng cam lòng. ☘️

Huế, 08.03.2020

Advertisement

Đợi duyên chín…

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh”
Có cô gái nhỏ đứng chờ anh
Bao nhiêu lâu tấm lòng không đổi,
Như đền đài cổ kính sắt son.
Tấm áo ấy em khoác đã mòn,
Đợi duyên chín đổi thay màu sắc.
Trời trong xanh, ánh cười trong mắt
Mong ngày đẹp trời, ta chung đôi.

Huế, 20.10.2019

CÓ NHỮNG NGÀY

Có những ngày tôi sống giữa thiên nhiên,
Để biết mình đã bước chậm hôn mặt đất,
Để đưa bàn tay về phía trước,
Không nắm, không buông, chỉ là đón chào
Muôn ánh mặt trời chiếu soi,
Và làn gió vuốt ve mát lành…
Từng ngón tay.

Có những ngày tôi sống giữa nhớ thương,
Để biết mình đã có những ngày rất thật,
Để nở nụ cười mỗi sớm thức dậy,
Không buồn, không vui, chỉ là chấp nhận
Ngày mới với trải nghiệm mới,
Và lưu lại hôm qua trong tim…
Những chân tình.

Có những ngày tôi sống giữa bình yên,
Để biết mình đã lãng phí bao tháng ngày,
Để trân trọng từng phút giây hiện tại,
Không được, không mất, chỉ là sống trọn
Khoảnh khắc chính ngay lúc này,
Và thôi lo âu, mong cầu…
Chuyện đẩu đâu.

Có những ngày tôi sống giữa cuộc đời,
Để biết mình đã khác hơn mỗi ngày qua,
Để vững bước trên đôi chân mình,
Không chậm, không nhanh, chỉ là tự tại
Đón nhận tương lai, nhân thế
Và viết tiếp câu chuyện lớn…
Của chính mình. 😉😉😉

Huế, 19.07.2019

Mộng

Chập chờn trong cơn mơ ta đã khóc,
Khóc cho một người mãi mãi ra đi.
Dẫu vẫn biết chỉ là cơn mộng mị,
Sao khi lặng ngồi bên thân xác ấy,
Đặt nụ hôn tiễn biệt lên môi mà nước mắt lưng tròng.

Ta tỉnh giấc với ánh mắt ráo hoảng,
Giật mình nhìn quanh, gối đẫm mi hoen.
Trong bóng tối chập choạng đèn đường hắt bóng,
Ta thở phào biết người vẫn không sao.

Ngày mới đến sau đêm dài đằng đẵng,
Ta bỏ lại cơn mơ, bước vào cuộc sống.
Dẫu biết rằng hồn đã dần nguội lạnh,
Mà sao không thôi bỏ xuống những âu lo.

Cuộc đời bảo rằng “Đừng quan tâm nữa!”,
Ừ thì đó, tâm đã chất chứa đầy,
Liệu có đáng thêm một vết thương lòng?
Khi khuya trở mình không một vòng tay ôm.

Có những người chợt đến rồi chợt đi,
Khi đến ồn ào, lúc đi lặng lẽ.
Bao nhiêu tháng ngày vẫn câu “không đủ”,
Trái tim sỏi đá cũng hằn sâu vết dao.

Ai đó vẫn chê cuộc đời méo mó,
Ta thấy cuộc đời tròn chỉ thêm chút đắng, cay.
Thêm một lần đôi vòng tay hạ xuống,
Bởi ta biết rằng có ôm cũng chỉ là hư không.

Tạm biệt nhé, cơn mơ kỳ lạ ấy.
Nơi đã khiến ta giật mình, nước mắt tuôn rơi.
Ở ngoài kia, dẫu mây đen vần vũ, mặt trời vẫn còn đấy,
Rồi sẽ có một ngày… hạnh phúc lại đong đầy.

Huế, 24.03.2019