CÓ NHỮNG NGÀY

Có những ngày tôi sống giữa thiên nhiên,
Để biết mình đã bước chậm hôn mặt đất,
Để đưa bàn tay về phía trước,
Không nắm, không buông, chỉ là đón chào
Muôn ánh mặt trời chiếu soi,
Và làn gió vuốt ve mát lành…
Từng ngón tay.

Có những ngày tôi sống giữa nhớ thương,
Để biết mình đã có những ngày rất thật,
Để nở nụ cười mỗi sớm thức dậy,
Không buồn, không vui, chỉ là chấp nhận
Ngày mới với trải nghiệm mới,
Và lưu lại hôm qua trong tim…
Những chân tình.

Có những ngày tôi sống giữa bình yên,
Để biết mình đã lãng phí bao tháng ngày,
Để trân trọng từng phút giây hiện tại,
Không được, không mất, chỉ là sống trọn
Khoảnh khắc chính ngay lúc này,
Và thôi lo âu, mong cầu…
Chuyện đẩu đâu.

Có những ngày tôi sống giữa cuộc đời,
Để biết mình đã khác hơn mỗi ngày qua,
Để vững bước trên đôi chân mình,
Không chậm, không nhanh, chỉ là tự tại
Đón nhận tương lai, nhân thế
Và viết tiếp câu chuyện lớn…
Của chính mình. 😉😉😉

Huế, 19.07.2019

Advertisement

“Mình yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi…”

Tối, chị nhắn viber nói rằng đang ngồi ở pub một mình một quán ở nơi xa. Chị nói chị tự nhiên nhớ về lần hai chị em mình ngồi ở quán trà chiều Sài Gòn, cùng nói về chuyện xưa và cùng lắng… Những câu chuyện tình kiểu không hiểu bắt đầu khi nào và kết thúc trong ngơ ngác thường như bức tranh ghép hình vẫn còn sót lại chỗ trống, mà miếng ghép còn thiếu ấy thì không biết đã lạc đâu mất giữa cuộc sống, chị nhỉ! 🙂
how-to-love-your-body
Em mở zalo và phát hiện từ hồi dùng ứng dụng này đến giờ chưa một lần cập nhật dòng trạng thái. Em chợt nhớ đến cái tựa bài hát “Em dạo này” và gõ lên mấy chữ “How are you? :)”. Dù đã đi qua cuộc đời nhau lặng lẽ hay ồn ào, nếu có thể vẫn quan tâm, trân trọng nhau như những người bạn thì thật đáng quý chị hè. 🙂
Bật máy tính lên, facebook có thông báo mới. Một anh bạn trong group đăng một điều ý nghĩa mà ảnh muốn chia sẻ với đối tác khi ngỏ lời cầu hôn. Em mỉm cười và gõ vài dòng bình luận vui vui. Trong khi hai chị em ta vẫn ế rề, thi thoảng như những bà cụ non cùng nhau ngồi ôn lại kỷ niệm cũ thì ngoài kia người ta đang yêu nhau rộn ràng, cầu hôn và kết hôn rần rần. Coi bộ mình lạc hậu quá rồi chị ơi! 🙂
Mở zing và chọn bất chợt một album nhạc để thư giãn, em nghe thấy bài “Yêu em rất nhiều”. Em lại cười lần nữa. Hình như do chị “mở hàng” tối nay hay sao mà loanh quanh luẩn quẩn quanh em là muôn vàn câu chuyện tình yêu đa sắc màu.
“Làm như không quan tâm nhưng anh thực sự nhớ em
Muốn được chở che cho em những đêm lạnh về
Anh muốn nói yêu em rất nhiều.”
Có lẽ vì chị em mình đều mình hạc xương mai, nên nghe vụ gì lạnh lạnh là em tưởng tượng đến cái dáng gầy gầy của chị mang váy và khoác áo khoác mỏng chạy con xe nhỏ xinh trên những cung đường nhiều gió. Một ngày nào đó em thật tâm mong sẽ có một người đủ vững chãi để chắn gió cho chị, đủ ủ ấm trái tim nhỏ xíu mà đầy “nổi loạn” và khát khao tự do, hạnh phúc đích thực (và em cũng mong sẽ tìm được người đàn ông như thế cho mình ^_^).
Em chợt nghĩ hay là viết một điều gì đó về buổi tối nhẹ nhàng xúc cảm này cho chị em mình và thế là bắt đầu gõ. Dòng chữ bắt đầu tuôn cũng là lúc album chạy đến bài “Mình yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi”:
“Mình yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi
Mình nói cảm ơn với gió trời
Để những ước mơ tự do bay mãi xa
Tay nắm tay về muôn nơi…”
Có lẽ là duyên, có lẽ cũng là tình cờ. Em thấy thú vị quá và lời bài hát cũng dễ thương quá chừng nên lấy tên bài hát này đặt cho bài note này luôn.
Cuối tuần bình yên chị nhé. Em muốn ôm chị thật chặt dù từ một nơi xa. Mong cho chị em mình sớm tìm thấy tình yêu bự của đời mình để thi thoảng lại nhắn tin, lại bắn tim từ xa cho nhau, và biết đâu đấy lại có những buổi trà chiều tỉ tê với nhau những câu chuyện hiện tại, những dự định tương lai.
Yêu!
Huế, 17.11.2017

Chiều… tan chảy! ^^

Mở comment của Hoang Dã, đọc được 2 chữ “tan chảy”… ngạc nhiên và lạ lẫm rồi thích thú. Một người bạn tốt lâu ngày lại trở về và cho mình những cảm giác yên ả từ một tâm hồn đẹp, lương thiện…

Ngày cuối cùng ở Sài Gòn trong cái mác sinh viên năm 3. Hihi, một chút gì đó hụt hẫng và thấy già như trái cà… Sang năm bằng giờ hoặc là đang bon chen làm ở đâu đó hoặc là gia nhập vào đội quân thất nghiệp của xã hội rồi! Thời gian nhanh thật nhanh!

Chiều… lặng lẽ với lappy giữa “Trầm”. Mọi thứ xung quanh vẫn thân quen như ngày nào nhưng giờ cứ hễ nhìn ra ngoài cửa kính và quan sát nước chảy ngoài kia lòng lại thấy nao nao kì lạ. Không biết có phải là cảm giác nao nao của một đứa trẻ sắp được trở về với gia đình hay là cái xa lạ của không khí lặng im đến đáng sợ khi ngồi đối diện trước một bức tượng đá – một người đã từng rất thân quen với mình.

Những câu trả lời lạc lõng, một sự thờ ơ với chính mình, một tâm thế bị động mặc dòng đời cuốn trôi và sống đơn giản để đối phó với những biến cố xảy đến. Thật sự mình không nhận ra được cái con người đang ngồi đối diện đó – một con người thông minh và linh hoạt nay còn đâu nữa…! Phải chăng cảnh buồn, nhạc buồn, không khí buồn làm cho người ta có cái tâm trạng, cái ánh mắt và nụ cười đầy hình thức như vậy. Chỉ một lần thôi, mình đã mong con người đó sống thật với chính bản thân nhưng mà sao người ta không chịu cố gắng hay là do mình yêu cầu ở một người bạn quá nhiều điều?

Những chuyện đã qua, chảy đi chảy lại như một trăn trở trong lòng. Đã muốn cái dòng nước nhỏ bé ấy trôi nhanh ra biển để tiếp tục bay và tiếp tục hành trình cuộc sống trên đại dương rộng lớn. Nhưng hình như… không dễ hay là do vẫn có một điều gì đó ở người xưa, cảnh xưa làm mình chưa an tâm đi tiếp? Không phải con người ấy quá yếu đuối, cũng không phải là người độc ác không chịu buông tha cảm xúc của bản thân… Mình biết điều đó, nhưng chỉ mong người ta sớm trở lại với con người đầy tự tin như cũ. Mình mong được nhìn thấy nụ cười đáng yêu, đầy kiêu hãnh và cao ngạo của ngày nào! Hihi, điều đó làm cho mình thấy vui và yên tâm hơn thật nhiều!

Những chiếc lá vàng trôi lững lờ và vô thức trên dòng nước bên ngoài cửa sổ. Chợt nhớ đến quy luật những chiếc lá cùng trôi trên một dòng sông của con rể Thắng. Lòng cũng chợt thổn thức như dòng nước đổ xuống một tầng khác trên một dòng thác. Có lẽ khi vượt qua ranh giới của bản thân mình, con người sẽ có những cảm giác như thế. Chỉ hy vọng lòng người vẫn như chiếc bè vững chắc vượt qua ngọn thác, vượt qua những ranh giới trong lòng để sống bình thản và yên ổn như ngày xưa…

Đối diện với khó khăn, lắng nghe bài hát 2 chữ “Bình yên” mà thấy sao yên ổn lạ. Giá như mọi người đều có được cảm giác đó. Chỉ cách nhau một cánh tay mà sao thấy xa cách như muôn nghìn vạn dặm, như chưa bao giờ quen biết và tâm sự… Cuộc sống là phức tạp hay lòng người không đủ lớn để sống tốt và vui vẻ trong mọi thử thách và khó khăn của cuộc sống?…

Chiều… tan chảy theo Lipton dâu… nhìn qua cửa kính… nước chảy và lòng nhẹ tênh tênh như chiếc lá vàng kia…

Cuối tuần… yên ả… bình thản… nhưng chưa yên ổn!

19.7.2013