Thương – Yêu

Ở đâu đó giữa biển người rộng lớn,
Có người yêu ta,
Có người ta thương.
May mắn là khi hai người ấy là một,
Bởi hạnh phúc là thứ không dễ kiếm tìm,
Chỉ có thể tình cờ gặp, trân trọng và giữ gìn.

Ta có thể rong chơi khắp chốn,
Có thể từng ghẹo lá tìm hoa hồi nào đó thanh xuân,
Chỉ mong rằng khi quyết định dừng chân, chọn bến,
Sẽ sắt son một lòng, luôn bên nhau dù cho mưa, nắng, bốn mùa.

Ai cũng từng yêu, từng đau lần nào đấy trong đời,
Nhưng đó là quá khứ ta bắt buộc phải đi qua để thêm khôn lớn.
Chẳng bao giờ là quá muộn để bắt đầu những điều tươi mới,
Chỉ cần ta luôn vững niềm tin vào chính mình và người ta thương.

Vai tựa vai, đầu kề sát bên đầu,
Tay nắm tay với cái siết thật chặt.
Mọi phiền lo sẽ qua để đón ngày tươi tắn,
Bên người ấy – nơi ta bình yên sống và tin yêu.

Huế, 13.02.2019

Advertisement

Thong dong

Mấy bữa nay, có cô em bảo “nhìn mặt chị cứ buồn buồn”, cơ mà, nhìn gương thì thấy vẫn nhoẻn miệng cười đó thôi. Chắc không phải buồn, mà đăm chiêu suy nghĩ đó. 🙂

Hôm trước, một người bạn cũ nhắn tin. Đọc tin nhắn, nghĩ về người, ngẫm về mình rồi lại đăm chiêu thêm vài độ. À thì, tui hiểu mình còn chưa hết, sao mong người hiểu mình. Cơ mà vẫn có chút rười rượi trong lòng. Con người mà, muốn tâm tư sáng trong không chút phiền muộn, cũng cần thời gian tu dưỡng thêm, nhỉ. 🙂

Lại nhớ, có mấy bạn trẻ trẻ quan tâm hay vô đọc FB tui, sau rồi vui miệng bảo “FB chị đọc nhức đầu”. Tui thì nghĩ chắc do cách biệt thế hệ, hoặc do con người tui quái quá chăng. Cơ mà, dù ai nói gì cũng vậy, tui vẫn là tui, câu từ vẫn là của tui, vui tui viết, buồn tui viết, chủ yếu là để tự chia sẻ, để tự trải nghiệm với chính mình. Đôi khi chẳng chủ ý viết cho ai, hay cố ý viết về cái gì, chỉ là nghĩ gì viết ra đó, bằng ngôn ngữ và cách nói của mình, hoặc trích dẫn một vài điều mình thấy hay ho, tâm đắc. Còn người đọc thì hữu ý, nhiều khi cứ nghĩ tui đang nói chuyện này chuyện kia. Ai thân quen hỏi, tui còn nói một đôi lần cho hiểu ý tui, còn thì đa số tui chẳng buồn giải thích thêm, ai muốn hiểu sao thì hiểu vậy. 🙂

Những ngày này, tui lại nghĩ về nhiều chuyện, về nhiều người và về chính tui… Loanh quanh thế nào, lại nghĩ về những câu chuyện liên quan đến yêu thương. Chắc bởi có lẽ, bên cạnh những đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, tui được trưởng thành, hoàn thiện mình hơn từ những thương yêu, hờn giận, những hỉ nộ ái ố của xúc cảm và những cảm giác rất thường gặp khi thích – yêu – thân – thương một con người là trai/gái – già/trẻ – lớn/bé nào đó. 🙂

Tui nhớ có anh người yêu từng hỏi tui rằng: “sao không nhốt anh lại, không sợ anh đi mất à?”. Tui nhớ tui đã trả lời đại ý rằng, nếu trái tim đã thuộc về tui thì không giữ anh vẫn ở bên tui, còn nếu trái tim đã ở nơi khác thì tui có giữ cũng chỉ là cái xác không hồn. Cái tui cần trước sau vẫn là trái tim có chứa mình, thuộc về mình. Vậy nên, dù có yêu ai đến mấy, thân ai đến mấy, một khi xác định là người đó đã hết tình cảm với mình, hoặc trái tim họ quá nhập nhằng nhiều người, tui sẽ không níu giữ, mà để họ tự do tìm đến hạnh phúc của mình. 🙂

Lại nhớ có một người bạn từng hỏi tui trong một lần khi tui ở giai đoạn hậu chia tay: “cậu có tiếc không?”. Tui chỉ cười, không đáp. Những ai đã từng hết lòng với một mối quan hệ nào đó (dù là yêu đương hay bạn bè), có lẽ sẽ đồng cảm sâu sắc. Đã chân thành đối đãi thì dù kết quả thế nào, khi nhìn lại sẽ không có cái gọi là hối tiếc. Có thể là luyến tiếc những ngày tháng đẹp đẽ qua nhanh, nhưng tuyệt nhiên không dằn vặt, hay trách cứ điều gì. Có những người đã bỏ ta đi mất, nhưng vẫn có những người ở lại cùng tấm chân tình. Vậy là may mắn và hạnh phúc lắm rồi. 🙂

Có người thấy tui cứ bô ba, tíu tít như con nít khi được làm quen với một người bạn mới hợp cạ, hay mới yêu một ai đó, từng hỏi tui: “sao cứ như mới kết bạn/ mới yêu lần đầu?”. Tui tin rằng câu này có thể sẽ còn được hỏi nữa trong tương lai, bởi quả thật với cá nhân tui, bắt đầu một mối quan hệ luôn là sự khởi đầu mới mẻ, tinh khôi, bởi lẽ, mỗi người là một sự khác biệt, mỗi tình huống lại không giống nhau. Chính vì vậy, tui không có thói quen dùng cảm xúc đối với mối quan hệ cũ để áp lên mối quan hệ mới, hay ở bên cạnh ai đó vì họ có nét giống giống nào đó người xưa. Khi ở bên một người, nếu tâm tui khởi lên suy nghĩ so sánh họ với người nào đó tui từng quen, từng yêu thì tui chắc chắn sẽ phải dành thời gian để định thần lại. Bản thân tui muốn nhận được sự trân trọng thì tui càng phải công bằng với người thương tui, yêu tui. Ai cũng xứng đáng có hạnh phúc dành cho mình, chứ không phải chỉ là một sự lựa chọn hay là một sự thay thế- tui nghĩ thế. 🙂

Tui lại nghĩ về cảm xúc rất con người của chính mình trong một mối quan hệ với ai đó. So với trong công việc, trong cuộc sống hàng ngày, thì trong vấn đề tình cảm, con người (trong đó có tui) có vẻ như sẽ gặp nhiều khó khăn hơn để có thể tự tu dưỡng, tự nhắc nhở mình. Khi yêu thương, chúng ta dường như khó kiểm soát những cái rất tôi của mình – những phần xấu xí, ích kỷ, nhỏ nhen. Nhưng khi bước qua giai đoạn bão tố, bình tĩnh ngẫm lại, sẽ thấy tự xấu hổ, tự cười chính mình rồi tự hỏi sao lúc ấy mình trẻ con thế, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như cái thời ẩm ương, mới lớn. Sau đấy lại tự rút kinh nghiệm và dặn lòng đừng vậy nữa. Cứ sửa từng chút một rồi một ngày nhận thấy mình “già” thêm khi nào cũng chẳng hay. 🙂

Tui nhớ có một người đàn anh đã từng chia sẻ: Khi một ai đó thật sự thương yêu, trân quý mình, họ tự khắc sẽ muốn làm mình vui, mình cười. Những điều mình không thích, nếu thấy hợp lý, họ sẽ tự khắc phục dần. Còn những điều mình thích, mà họ thấy cũng không hại gì đến họ, họ sẽ tích cực làm để mình vui vẻ. Đừng bao giờ hy vọng sẽ thay đổi được một con người, mà hãy hy vọng tình yêu họ dành cho mình đủ lớn để họ tự thay đổi, tự bứt chính họ ra khỏi những thói tật và những điều chưa phù hợp. Ờ thì, xét cho cùng, điều chúng ta có thể cho đi cũng chỉ có thể là tình yêu thương và sự tin tưởng, còn lại là tùy lòng người và ý trời thôi. 🙂

Trong cuộc sống, có những lúc, chúng ta sẽ đau lòng bởi một mối quan hệ nào đó – tình thân, tình bạn, hoặc tình yêu. Nhưng nếu khách quan mà nói, sự đau lòng đó không phải do ai gây ra cả, mà do chính mình thôi. Chúng ta đau lòng bởi chúng ta tự đặt kỳ vọng, tự muốn mọi việc diễn ra theo ý mình, và đôi khi bởi tự mình lừa dối chính mình, hoặc đặt tình cảm ở sai chỗ. Nhưng không sao cả, thời gian hoặc một tấm chân tình đủ lớn nào đó một ngày đẹp trời sẽ chữa lành tất cả. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi mà. Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng trong. 🙂

Cứ mỉm cười với những niềm vui bình dị và sống thật với lòng mình. Không thích nói không thích, thích thì nói thích. Dũng cảm đối diện với nỗi buồn của bản thân, làm bạn với nó rồi buông tay, tạm biệt nó. Khó thì có khó, nhưng vẫn có thể làm được (cứ ngẫm lại thấy nhiều việc khó hơn vẫn còn làm được đó thôi ^_^). Làm sao để mặt mình khi nhìn vô gương, tươi không tì vết. Ai nhìn mặt mình cũng thấy sự viên mãn, thong dong. Khi ấy, chắc chúng ta tu được thêm vài quả rồi đó. À hihi 🙂 🙂 🙂

Huế, 07.12.2018

Yêu ai? :-)

Xem phim, có đoạn thoại giữa một ngự tiền thị vệ và hoàng quý phi: “Vi thần chỉ hy vọng là con đường sau này của hoàng quý phi sẽ được hoàn toàn bình an, thuận lợi, và vi thần sẽ đi sau lưng người, soi sáng con đường phía sau mà người đã đi qua để tránh khi người quay đầu nhìn lại ngay cả đường lui cũng khó nhìn thấy rõ”. 😊

Một người là hoàng thượng cao cao tại thượng, đã vạch ra con đường từng bước đưa hoàng quý phi yêu quý của mình lên vị trí hoàng hậu, còn một người là ngự tiền thị vệ lại luôn âm thầm theo sau bảo vệ, làm điểm tựa cho người phụ nữ mình tôn trọng, cảm kích và yêu thương.

Người tham vọng sẽ ngưỡng mộ sự sủng ái mà vị hoàng quý phi có được của bậc cửu ngũ chí tôn – bàn đạp vững chắc để từng bước tiến đến vị trí tôn quý nhất mà mọi nữ tử thời đó ước mơ. Người coi trọng tình cảm thì lại ngưỡng mộ cái chân tình mà hoàng quý phi nhận được từ người ngự tiền thị vệ – điểm tựa tinh thần để không cô độc giữa tử cấm thành rộng lớn mà thiếu vắng tình người.Mỗi người sẽ có quan điểm và đánh giá riêng. Tui thì rất ấn tượng cách thể hiện tình cảm của người ngự tiền thị vệ bởi nó quá đỗi chân thành, sâu sắc. Trong suy nghĩ của mình, tui luôn nghĩ rằng, nếu phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng hình của một người phụ nữ thì ngược lại, phía sau một người phụ nữ hạnh phúc luôn có sự yêu thương, trân trọng, bảo vệ của một người đàn ông. 

Giữa biển trời mênh mông, người giỏi hơn mình, người thành công hơn mình rất rất nhiều, người có thể giúp mình ngày một phát triển hơn cũng không ít, nhưng người đối đãi với mình bằng tất cả sự chân thành, yêu thương mình vô điều kiện, trở thành một điểm tựa bình yên phía sau để mình tự tin làm những điều mình muốn thì là cả một bảo vật quý. Tui đã may mắn từng gặp đâu đó những người đàn ông quý như vậy, và tui tin những người phụ nữ của họ chắc chắn cũng sẽ là những người phụ nữ được yêu thương, được hạnh phúc (ngoại trừ người phụ nữ đó mắt mũi có vấn đề nên không nhìn ra giá trị người đàn ông bên cạnh họ).

Nếu ai đó đang có bên mình một người đàn ông tốt, hãy trân trọng họ nhé. Không quan trọng họ đang là ngự tiền thị vệ hay hoàng đế, chỉ cần họ đặt bạn trong lòng, họ sẽ không ngừng nỗ lực để tiến lên và mang đến những điều tốt đẹp nhất cho bạn – người phụ nữ họ yêu thương, coi trọng. Và với những người đàn ông như thế, tui cũng tin tương lai của họ không tệ đâu! 😎

Xem có đoạn phim mà chữ nghĩa đâu lại ướt át vắt ra nước rồi. Mà hay thật – truyện đọc hay, phim cũng hay, cơ mà nể nhất vẫn là người viết truyện, dựng thoại. Một lời thoại ngắn ngủi thôi nhưng cũng đáng giá hơn cả nhiều chương ngôn tình . 😉😉😉

Huế, 02.11.2018

Be with You! :-)

Một bộ phim mình phải dành tổng cộng 03 ngày cuối tuần để xem được trọn vẹn, và đặc biệt nữa là mỗi ngày cuối tuần dành để xem phim lại ở một giai đoạn cảm xúc hoàn toàn khác nhau. 

Mỗi đoạn phim nhỏ lẻ xem ở mỗi lần đều có chi tiết nào đó khiến mình xúc động rơi nước mắt. Người giới thiệu bộ phim này bảo rằng kết thúc phim buồn, nhưng vì tò mò nên mình vẫn xem. Xem xong lại thấy kết thúc phim là hạnh phúc – ở một góc nhìn khác. Dù không được ở bên cạnh nhau mãi mãi, nhưngchí ít, các nhân vật chính đã chọn sống trọn vẹn, yêu thương trọn vẹn trong từng khoảnh khắc bên nhau nên họ không phải hối tiếc điều gì khi phải chia lìa, khi nhớ về nhau. 

Mình thích đoạn độc thoại nội tâm của nhân vật nữ khi đã có ý nghĩ rằng nếu cô ấy chọn một người đàn ông khác thì có lẽ cô ấy đã có một cuộc sống hoàn toàn khác, và có lẽ đã không phải lìa xa cõi đời sớm như vậy. Cô ấy đã có cơ hội được lựa chọn khác đi khi đã nhìn thấy được trước tương lai của chính mình, nhưng cô ấy vẫn chọn lựa nghe theo trái tim và bản năng mách bảo, dù cho với lựa chọn ấy, cô phải đánh đổi rất nhiều. 

“Giá như Hạnh phúc này là mãi mãi” – mãi mãi hay không là chuyện của ngày mai, chuyện của ý trời, của duyên số, còn hôm nay, hãy cứ thương, cứ yêu và cứ trân trọng từng phút giây đã. 

Be with You – 🍀🍀🍀🍀🍀

Huế, 26.08.2018