Thương – Yêu

Ở đâu đó giữa biển người rộng lớn,
Có người yêu ta,
Có người ta thương.
May mắn là khi hai người ấy là một,
Bởi hạnh phúc là thứ không dễ kiếm tìm,
Chỉ có thể tình cờ gặp, trân trọng và giữ gìn.

Ta có thể rong chơi khắp chốn,
Có thể từng ghẹo lá tìm hoa hồi nào đó thanh xuân,
Chỉ mong rằng khi quyết định dừng chân, chọn bến,
Sẽ sắt son một lòng, luôn bên nhau dù cho mưa, nắng, bốn mùa.

Ai cũng từng yêu, từng đau lần nào đấy trong đời,
Nhưng đó là quá khứ ta bắt buộc phải đi qua để thêm khôn lớn.
Chẳng bao giờ là quá muộn để bắt đầu những điều tươi mới,
Chỉ cần ta luôn vững niềm tin vào chính mình và người ta thương.

Vai tựa vai, đầu kề sát bên đầu,
Tay nắm tay với cái siết thật chặt.
Mọi phiền lo sẽ qua để đón ngày tươi tắn,
Bên người ấy – nơi ta bình yên sống và tin yêu.

Huế, 13.02.2019

Advertisement

Cô gái 30++

Cô gái 30++ à,

Nếu người ta định nghĩa “cuộc đời” 60 năm, thì em đã bước được một nửa “cuộc đời” ấy rồi đó. Lẹ ghê chưa? 🙂

30++, em đã chứng kiến nhiều câu chuyện,

Có những câu chuyện vui cười ra nước mắt, cũng có cả những câu chuyện buồn chảy nước mắt. Nước mắt của người có, của chính em cũng có. Em lớn lên từng ngày và trưởng thành từ những câu chuyện của người, và của chính mình. 🙂

30++, em đã trải qua những cung bậc cảm xúc,

Có yêu thương, có giận hờn, có đắm say, có thất vọng, có vui sướng, có đau lòng, có chờ đợi và có được đợi chờ. Có người đã buông tay em, có người em đã buông tay. Có người cùng em nắm chặt tay đi một chặng đường, có người vội vã lướt qua em trong tích tắc. Em học được cách yêu thương và tự yêu thương từ những cung bậc cảm xúc của thiên hạ, và của chính mình. 🙂

30++, em đã đi qua biết bao cung đường,

Có đường dài, có đường ngắn, có đại lộ, có ngõ nhỏ, có những cung đường xa tít tắp, có những hẻm cụt cuối con đường. Có lần em đi lạc, có khi em đúng đường, có lúc em hỏi đường, có khi em tự mò mẫm hoặc hỏi bác bản đồ. Cứ đi rồi đến, có lúc đến đúng nơi mình cần, có khi lại dẫn mình đến một nơi thú vị mới mẻ. Em học được cách tự bước đi, tự đứng trên đôi chân của mình từ những chặng đường của những người thành công – thất bại, và từ con đường đã qua của chính mình. 🙂

30++, em đã gặp qua biết bao con người,

Có người quen, có người lạ, có người thương, có người ghét, có người yêu, có người giận. Có người đối xử với em còn tốt hơn cả với bản thân họ, có người lợi dụng em vì lợi ích riêng, có người xem em như người thân dù mới đôi lần gặp gỡ, có người vẫn coi em là kẻ lạ dù đồng hành suốt cả một khoảng thời gian không là ngắn. Có người giúp đỡ, có người chơi bẩn, có người bảo vệ, có người giở trò. Em học được cách đối đãi với cuộc đời và tự bảo vệ mình trước một số con người từ cách sống của những người xung quanh, và từ chiêm nghiệm của chính mình. 🙂

30++, em đã bao lần lên bờ xuống ruộng, lên voi xuống chó, lên lên xuống xuống,

Trong học tập, trong công việc, trong cuộc sống và cả trong tình cảm. Những thăng trầm đến rồi đi, có khi như diều gặp gió, có khi như thuyền nhỏ giữa bão bùng. Có khi vinh quang, có lúc tủi nhục, có khi ngọt ngào, có lúc đắng cay, có khi thuận lợi, có lúc gập ghềnh. Em học được cách đánh giá bản thân, động viên bản thân, kỷ luật bản thân và tự xấu hổ với bản thân từ những chặng đường gian nan của ai đó, và của chính mình. 🙂

30++, em đã nhìn được bao cảnh vật xung quanh và đó đây,

Có rừng, có núi, có đèo, có biển, có đồng ruộng, có bầu trời, có hoa, có lá, có cỏ, có quả, có chim muông, có thú vật, có ma quỷ, có con người. Có cảnh đẹp ngỡ ngàng, có cảnh cực xấu xí, có cảnh bình yên, có cảnh tang thương, có cảnh yêu thương, có cảnh hận thù, có cảnh bao la, có cảnh nhỏ bé, có cảnh sang chảnh, có cảnh bình dân. Cuộc sống như một bức họa lớn, ngắm mãi không hết, xem mãi không xong, chỉ có thể chiêm nghiệm từng góc nhìn, từng chi tiết mà em may mắn có duyên được gặp. Em học được cách nhìn nhận chân – thiện – mỹ từ cảnh vật bên ngoài, và cả từ nội tâm của chính mình. 🙂

30++ – đã quá lớn cho những bồng bột, hiếu thắng, chinh phục và hơn thua; nhưng chắc chắn vẫn còn nhiều non xanh trước cuộc sống, nhiều cơ hội để sửa chữa thiếu sót của quá khứ và nhiều đam mê với cuộc đời. 🙂

Sống thật vui và tiếp tục trải nghiệm thật nhiều, em nhé! 😉 😉 😉

Huế, 27.11.2018

Con gái là để yêu thương

Khi bạn còn nhiều lạ lẫm với một thành phố ít khi đặt chân đến, bước xuống chiếc xe chạy liên tỉnh, bạn được anh tài xế dặn dò cẩn thận: “Đi đâu cứ bắt Grab đi, đừng đi taxi lỡ bị chém em nhé!” với lý do bạn là “cô-gái-Huế dễ thương” theo nhận định của anh ấy. Tự nhiên bạn thấy tự tin hơn hẳn vào độ “dễ thương” của mình. 🙂

Khi bạn tản bộ trên những con đường xe cộ tấp nập chạy không theo một trật tự nào, một người bạn mới bảo “em đi vào bên trong đi, để anh đi bên ngoài cho đỡ xe”. Hay khi bạn đang lúng túng muốn qua đường trước một dàn ô tô nối đuôi nhau chạy vùn vụt trước mắt, anh bạn ấy bảo “để anh chắn đường cho” rồi che chắn cho bạn qua đường mặc dù nhìn mặt anh bạn cũng ngán mấy chiếc xe lắm. Bạn sẽ cảm thấy phái đẹp thật sự là những người xứng đáng được bảo vệ, chở che (bất luận bạn là cô gái mạnh mẽ hay yếu đuối). 🙂

Khi bạn dùng tiệc xong và muốn hít thở chút không khí, tìm chút yên tĩnh khỏi sự ồn ào xung quanh, người quen ngồi cạnh bên sẵn lòng đi dạo cùng bạn, ngồi ngâm nhi ly cocktail cùng bạn, và khi nhóm bạn của bạn ấy gọi bạn ấy qua bàn tiệc để tụ họp, tám chuyện, bạn ấy lịch sự mời bạn đi cùng. Bạn từ chối, bạn ấy bảo “em qua với nhóm chút rồi sẽ trở lại”, trước khi đi vẫn rất tinh ý khoác chiếc áo vest của mình ở chiếc ghế cạnh bạn, để đánh dấu chỗ ngồi và để hạn chế có người có thể đến làm phiền sự riêng tư mà bạn muốn. Bạn sẽ cảm thấy đôi khi chỉ cần những sự quan tâm tinh tế vậy thôi cũng đủ khiến chúng ta thêm ấm áp trong một đêm trở gió ở một nơi xa lạ. 🙂

Khi bạn đang còn e ngại không biết cách nào để gọi xe đón bạn từ một địa điểm khó bắt xe, và đoạn đường mà bạn ở một số loại xe bị chặn, bạn sẽ buộc phải đi bộ một đoạn đường vào buổi tối muộn để về đến nơi ở. Bạn chia sẻ sự lo lắng của mình và một người bạn tận tình đưa bạn về tận nơi (dù bạn và bạn ấy trước đây cũng chưa nói chuyện với nhau nhiều). Bạn sẽ cảm thấy chỉ cần chân thành mở lời, thế giới này vẫn có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ bạn vô điều kiện. 🙂

Khi bạn dạo phố vào sáng sớm, chợt thấy gánh hàng hoa thoáng đi đằng xa, bạn tản bước đi theo những sắc hoa đó, đi vào những con đường bạn chưa từng đến, chỉ để đơn giản là được ngắm thật gần gánh hoa sớm tinh khôi. Mặc dù đến lúc về phải mở bản đồ trên điện thoại để dò đường (vì ham đi theo hoa quá không để ý đến những con đường đã băng qua), nhưng bạn được thỏa mãn sự hứng thú và trải nghiệm trọn vẹn sự yêu hoa, yêu cái đẹp của mình. Đôi khi điên điên tí vậy để cuộc sống thêm sắc hương nhỉ. 🙂

Khi bạn đang một mình, ngắm nhìn cuộc sống đang bận rộn diễn ra qua khung cửa chuyến xe đường dài, bạn nhận được tin nhắn của một người em đồng nghiệp “nghỉ phép hơi bị lâu đó nhé chị yêu”. Bạn nhận ra rằng, ở đâu đó, vẫn có một ai đó đang nhớ đến sự tồn tại của bạn. Bạn hiểu mình luôn có những ý nghĩa riêng với những người trân trọng bạn. 🙂

Khi bạn trò chuyện cùng anh lái xe chở bạn ra sân bay, dọc đường anh ấy kể cho bạn đủ chuyện trên trời dưới đất, và tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cái đứa ngồi trên xe (thua vợ anh ấy đúng một giáp) vẫn còn độc thân vui tính. Anh ấy bảo “em cứ vô tư sống đi, nhưng đừng lấy mấy người bạn nữ độc thân đã lớn tuổi làm kiểu mẫu, cứ yêu và chọn lấy một anh. Nếu mấy anh mù hết rồi thì trở lại đây, anh tìm giúp cho, bảo đảm chưa đầy tháng là có người xin hỏi cưới em.” Bạn thú vị nhận ra, độ tuổi nào của người con gái cũng sẽ có giá trị riêng, có đối tượng phù hợp với mình, chỉ là họ có thể hơi lâu xuất hiện tí thôi. 🙂

Và còn rất nhiều khoảnh khắc như thế trong cuộc sống, để bạn bỗng nhận ra rằng, mình không đến nỗi khó ưa và xứng đáng được yêu thương. Hãy cứ yêu thương và đón nhận yêu thương thôi. Ahihi 🙂 🙂 🙂

Huế, 30.10.2018

Tạp 04

Dạo này nhiều khi tui thấy mình hay nghĩ và hay quên. Hay nghĩ chuyện ngày xưa và hay quên chuyện hiện tại. Chẳng biết có phải là do vấn đề tuổi tác không, cơ mà tui nghi có khi là cơ chế phản xạ của cơ thể cũng nên. Cơ thể con người vốn thông minh lắm, chỗ nào đau là báo động và phản ứng liền mà. Chắc do có nhiều điều cảm thấy nhớ sẽ không tốt cho sức khỏe, nên thui, cơ thể cứ cho vài cái lệnh delete tự động, xóa bớt dần mấy chuyện tào lao mía đao, và cũng cho vài người lãng xẹt trôi dần vào quên lãng.
***
Đợt này tui lại thêm trò ngẫm nghĩ, so sánh các khoảng thời gian. Tui cân xem 08 năm tốt nghiệp đại học rồi tui làm được những gì, tui tính toán xem 01 năm rồi xa Sài Gòn tui còn luyến tiếc những điều chi, tui nhẩm nhẩm so 30 năm gần tròn tui có mặt ở thế giới này với tuổi của Ba Mẹ tui và vòng quay luân hồi của vũ trụ rồi tự rút ra cái sự ít ỏi, mờ nhạt của mình trong cõi tạm này. Những giả định cho thì quá khứ, những phác họa của thì tương lai tui làm đủ cả rồi đêm đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, phải làm gì, cần làm gì ở thì hiện tại để khác đi.
***
Có lần chạy xe buổi sáng sớm tui lại nhớ câu chuyện của một khách hàng trẻ của tui hồi làm Khai Phá Bản Thân. Cô bé sinh viên ngày đó khi tâm sự đã khóc rất nhiều khi kể về nỗi sợ hãi của mình: cô ấy sợ ngày mai mình sẽ chết hoặc một ai đó cô ấy thương yêu bỗng chốc biến mất khỏi thế gian này. Khi đó tui đã nghĩ cô ấy đang lo nghĩ quá nhiều, nên an ủi, động viên cô ấy rồi thôi. Mấy năm đã qua, vậy mà bỗng dưng câu chuyện ấy lại trở về trong tui. Tui ngẫm về sự sống mong manh, tui ngẫm về ý trời, tui ngẫm cả về duyên-nợ ràng buộc con người với con người trong những mối quan hệ. Có quá nhiều thứ nằm ngoài sự kiểm soát của mỗi người…
***
Thi thoảng ngồi trên xe đưa đón, ngắm mắt và lắng nghe nhịp thở của mình, dòng suy nghĩ của tui lại bị lôi về những ngày xưa cũ, những nơi chốn cũ và những con người đã lâu không gặp. Có những niềm vui, có những hối tiếc, có những điều chưa nói, có những việc chưa làm. Có lúc chợt thấy mắt cay xè và nước mắt chực bung ra. Hình như trong thẳm sâu mỗi tâm hồn đều có những khoảng lặng riêng tư mà chỉ có duy nhất bản thân họ nhìn thấy, đối diện và tự chất vấn chính mình. Nếu thời gian có thể quay trở lại…
***
Làm quen, quan sát những con người ghé thăm cuộc sống của mình cũng là một trải nghiệm thú vị. Có người khiến tui yêu quý vì sự đơn thuần, chân thành. Có người khiến tui thích thú vì sự thông minh, lém lỉnh. Có người khiến tui bực bội vì cách họ tính toán, muốn ngồi trên đầu thiên hạ hoặc tỏ ra nguy hiểm. Có người khiến tui thất vọng vì đã đặt kỳ vọng vào họ quá nhiều. Mỗi người một vẻ và đều cho tui những bài học nhìn người đầy hữu ích. Với kiến thức, cứ học hỏi, nghiên cứu thì ngày sẽ một thêm hiểu biết. Với công việc, cứ làm, sai và rút kinh nghiệm thì ngày sẽ một thêm lão luyện. Nhưng với con người, bất cứ ai cũng có thể chỉ là đứa trẻ còn non tay dù cho có nghiên cứu hay trải nghiệm nhiều bao nhiêu. Ai rồi cũng có khi vui, khi buồn, khi cười, khi khóc vì một người nào đó dù bản thân có già đầu thế nào đi chăng nữa – đó là sự thật không thể chối cãi.
***
Có những khi hứng khởi, có những khi đắng lòng. Có những khi vui sướng, có những khi buồn đau. Có những khi ngập tràn hy vọng, có những khi xót xa thất vọng. Có những hợp lý, có những phi lý. Có những công bằng, có những bất công. Nhưng rồi, nếu cứ động viên bản thân cố thêm chút nữa thì chẳng chóng thì chầy cũng vượt thoát được cái ngưỡng đau – buồn – khổ để có được một tầm nhìn, tầm hiểu biết và tâm thế mới. Dây thần kinh cảm xúc có lúc bị rung lên quá đà, nhưng nếu kịp thời bình tâm, mọi chuyện cuối cùng vẫn sẽ ổn. Thời gian luôn là phép thử và phương thuốc diệu kỳ chữa lành nhiều vết thương.
Ừ thì, cuộc sống vẫn ổn, trái tim vẫn rất con người – ở góc nhìn này hay góc nhìn khác!
Huế, 06.07.2017