Cô gái 30++

Cô gái 30++ à,

Nếu người ta định nghĩa “cuộc đời” 60 năm, thì em đã bước được một nửa “cuộc đời” ấy rồi đó. Lẹ ghê chưa? 🙂

30++, em đã chứng kiến nhiều câu chuyện,

Có những câu chuyện vui cười ra nước mắt, cũng có cả những câu chuyện buồn chảy nước mắt. Nước mắt của người có, của chính em cũng có. Em lớn lên từng ngày và trưởng thành từ những câu chuyện của người, và của chính mình. 🙂

30++, em đã trải qua những cung bậc cảm xúc,

Có yêu thương, có giận hờn, có đắm say, có thất vọng, có vui sướng, có đau lòng, có chờ đợi và có được đợi chờ. Có người đã buông tay em, có người em đã buông tay. Có người cùng em nắm chặt tay đi một chặng đường, có người vội vã lướt qua em trong tích tắc. Em học được cách yêu thương và tự yêu thương từ những cung bậc cảm xúc của thiên hạ, và của chính mình. 🙂

30++, em đã đi qua biết bao cung đường,

Có đường dài, có đường ngắn, có đại lộ, có ngõ nhỏ, có những cung đường xa tít tắp, có những hẻm cụt cuối con đường. Có lần em đi lạc, có khi em đúng đường, có lúc em hỏi đường, có khi em tự mò mẫm hoặc hỏi bác bản đồ. Cứ đi rồi đến, có lúc đến đúng nơi mình cần, có khi lại dẫn mình đến một nơi thú vị mới mẻ. Em học được cách tự bước đi, tự đứng trên đôi chân của mình từ những chặng đường của những người thành công – thất bại, và từ con đường đã qua của chính mình. 🙂

30++, em đã gặp qua biết bao con người,

Có người quen, có người lạ, có người thương, có người ghét, có người yêu, có người giận. Có người đối xử với em còn tốt hơn cả với bản thân họ, có người lợi dụng em vì lợi ích riêng, có người xem em như người thân dù mới đôi lần gặp gỡ, có người vẫn coi em là kẻ lạ dù đồng hành suốt cả một khoảng thời gian không là ngắn. Có người giúp đỡ, có người chơi bẩn, có người bảo vệ, có người giở trò. Em học được cách đối đãi với cuộc đời và tự bảo vệ mình trước một số con người từ cách sống của những người xung quanh, và từ chiêm nghiệm của chính mình. 🙂

30++, em đã bao lần lên bờ xuống ruộng, lên voi xuống chó, lên lên xuống xuống,

Trong học tập, trong công việc, trong cuộc sống và cả trong tình cảm. Những thăng trầm đến rồi đi, có khi như diều gặp gió, có khi như thuyền nhỏ giữa bão bùng. Có khi vinh quang, có lúc tủi nhục, có khi ngọt ngào, có lúc đắng cay, có khi thuận lợi, có lúc gập ghềnh. Em học được cách đánh giá bản thân, động viên bản thân, kỷ luật bản thân và tự xấu hổ với bản thân từ những chặng đường gian nan của ai đó, và của chính mình. 🙂

30++, em đã nhìn được bao cảnh vật xung quanh và đó đây,

Có rừng, có núi, có đèo, có biển, có đồng ruộng, có bầu trời, có hoa, có lá, có cỏ, có quả, có chim muông, có thú vật, có ma quỷ, có con người. Có cảnh đẹp ngỡ ngàng, có cảnh cực xấu xí, có cảnh bình yên, có cảnh tang thương, có cảnh yêu thương, có cảnh hận thù, có cảnh bao la, có cảnh nhỏ bé, có cảnh sang chảnh, có cảnh bình dân. Cuộc sống như một bức họa lớn, ngắm mãi không hết, xem mãi không xong, chỉ có thể chiêm nghiệm từng góc nhìn, từng chi tiết mà em may mắn có duyên được gặp. Em học được cách nhìn nhận chân – thiện – mỹ từ cảnh vật bên ngoài, và cả từ nội tâm của chính mình. 🙂

30++ – đã quá lớn cho những bồng bột, hiếu thắng, chinh phục và hơn thua; nhưng chắc chắn vẫn còn nhiều non xanh trước cuộc sống, nhiều cơ hội để sửa chữa thiếu sót của quá khứ và nhiều đam mê với cuộc đời. 🙂

Sống thật vui và tiếp tục trải nghiệm thật nhiều, em nhé! 😉 😉 😉

Huế, 27.11.2018

Advertisement

Con gái là để yêu thương

Khi bạn còn nhiều lạ lẫm với một thành phố ít khi đặt chân đến, bước xuống chiếc xe chạy liên tỉnh, bạn được anh tài xế dặn dò cẩn thận: “Đi đâu cứ bắt Grab đi, đừng đi taxi lỡ bị chém em nhé!” với lý do bạn là “cô-gái-Huế dễ thương” theo nhận định của anh ấy. Tự nhiên bạn thấy tự tin hơn hẳn vào độ “dễ thương” của mình. 🙂

Khi bạn tản bộ trên những con đường xe cộ tấp nập chạy không theo một trật tự nào, một người bạn mới bảo “em đi vào bên trong đi, để anh đi bên ngoài cho đỡ xe”. Hay khi bạn đang lúng túng muốn qua đường trước một dàn ô tô nối đuôi nhau chạy vùn vụt trước mắt, anh bạn ấy bảo “để anh chắn đường cho” rồi che chắn cho bạn qua đường mặc dù nhìn mặt anh bạn cũng ngán mấy chiếc xe lắm. Bạn sẽ cảm thấy phái đẹp thật sự là những người xứng đáng được bảo vệ, chở che (bất luận bạn là cô gái mạnh mẽ hay yếu đuối). 🙂

Khi bạn dùng tiệc xong và muốn hít thở chút không khí, tìm chút yên tĩnh khỏi sự ồn ào xung quanh, người quen ngồi cạnh bên sẵn lòng đi dạo cùng bạn, ngồi ngâm nhi ly cocktail cùng bạn, và khi nhóm bạn của bạn ấy gọi bạn ấy qua bàn tiệc để tụ họp, tám chuyện, bạn ấy lịch sự mời bạn đi cùng. Bạn từ chối, bạn ấy bảo “em qua với nhóm chút rồi sẽ trở lại”, trước khi đi vẫn rất tinh ý khoác chiếc áo vest của mình ở chiếc ghế cạnh bạn, để đánh dấu chỗ ngồi và để hạn chế có người có thể đến làm phiền sự riêng tư mà bạn muốn. Bạn sẽ cảm thấy đôi khi chỉ cần những sự quan tâm tinh tế vậy thôi cũng đủ khiến chúng ta thêm ấm áp trong một đêm trở gió ở một nơi xa lạ. 🙂

Khi bạn đang còn e ngại không biết cách nào để gọi xe đón bạn từ một địa điểm khó bắt xe, và đoạn đường mà bạn ở một số loại xe bị chặn, bạn sẽ buộc phải đi bộ một đoạn đường vào buổi tối muộn để về đến nơi ở. Bạn chia sẻ sự lo lắng của mình và một người bạn tận tình đưa bạn về tận nơi (dù bạn và bạn ấy trước đây cũng chưa nói chuyện với nhau nhiều). Bạn sẽ cảm thấy chỉ cần chân thành mở lời, thế giới này vẫn có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ bạn vô điều kiện. 🙂

Khi bạn dạo phố vào sáng sớm, chợt thấy gánh hàng hoa thoáng đi đằng xa, bạn tản bước đi theo những sắc hoa đó, đi vào những con đường bạn chưa từng đến, chỉ để đơn giản là được ngắm thật gần gánh hoa sớm tinh khôi. Mặc dù đến lúc về phải mở bản đồ trên điện thoại để dò đường (vì ham đi theo hoa quá không để ý đến những con đường đã băng qua), nhưng bạn được thỏa mãn sự hứng thú và trải nghiệm trọn vẹn sự yêu hoa, yêu cái đẹp của mình. Đôi khi điên điên tí vậy để cuộc sống thêm sắc hương nhỉ. 🙂

Khi bạn đang một mình, ngắm nhìn cuộc sống đang bận rộn diễn ra qua khung cửa chuyến xe đường dài, bạn nhận được tin nhắn của một người em đồng nghiệp “nghỉ phép hơi bị lâu đó nhé chị yêu”. Bạn nhận ra rằng, ở đâu đó, vẫn có một ai đó đang nhớ đến sự tồn tại của bạn. Bạn hiểu mình luôn có những ý nghĩa riêng với những người trân trọng bạn. 🙂

Khi bạn trò chuyện cùng anh lái xe chở bạn ra sân bay, dọc đường anh ấy kể cho bạn đủ chuyện trên trời dưới đất, và tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cái đứa ngồi trên xe (thua vợ anh ấy đúng một giáp) vẫn còn độc thân vui tính. Anh ấy bảo “em cứ vô tư sống đi, nhưng đừng lấy mấy người bạn nữ độc thân đã lớn tuổi làm kiểu mẫu, cứ yêu và chọn lấy một anh. Nếu mấy anh mù hết rồi thì trở lại đây, anh tìm giúp cho, bảo đảm chưa đầy tháng là có người xin hỏi cưới em.” Bạn thú vị nhận ra, độ tuổi nào của người con gái cũng sẽ có giá trị riêng, có đối tượng phù hợp với mình, chỉ là họ có thể hơi lâu xuất hiện tí thôi. 🙂

Và còn rất nhiều khoảnh khắc như thế trong cuộc sống, để bạn bỗng nhận ra rằng, mình không đến nỗi khó ưa và xứng đáng được yêu thương. Hãy cứ yêu thương và đón nhận yêu thương thôi. Ahihi 🙂 🙂 🙂

Huế, 30.10.2018

Lựa chọn và đánh đổi

Chiều nay đọc được hồ sơ của 1 cô bé Sinh viên có câu thế này: “Em sợ phải đánh đổi!”. Tự nhiên giật mình nhớ cái câu cảnh báo của sư phụ: “Em có biết sẽ phải đánh đổi những gì khi chọn con đường đó không? Em có dám chấp nhận không?”. Nhìn lại mình của hiện tại, đã và đang đánh đổi không nhiều thứ cho cái “ngông” của “chí gái”?

Quay trở lại 2,3 năm trước đây, với những ước mơ nhỏ nhoi thật đẹp. Mình sẽ làm điều này, mình sẽ làm cái kia. Những ước mơ giản dị và nằm trong tầm tay. Và nếu đi theo những ước mơ nhỏ đó có lẽ bây giờ mình đã ổn định hơn rất nhiều: một chức vụ tốt ở 1 công ty nào đấy với mức lương ngon lành, hoặc đang chu du đâu đó ngoài Việt Nam, hoặc đang có một gia đình nhỏ, hoặc đang có tất cả những thứ ấy… Tình hình bây giờ: không có 1 chức vụ nào ở 1 công ty nào và đương nhiên là không có đồng lương nào; vẫn trú ngụ tại 1 căn phòng nhỏ trong con hẻm SG; vẫn độc thân vui tính mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ” ^^. Khác xa hoàn toàn với hình ảnh được hình dung những năm trước đây. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Cuộc sống là những cái duyên đầy bất ngờ không lường trước. Những cái duyên đó vô tình dẫn mình theo những ngã rẽ khác với con đường đã định hình ban đầu. Quái một điều là mình toàn chui đầu vào những ngã rẽ không “rải hoa hồng” để trải nghiệm để rồi bị ngã lên ngã xuống, bầm dập cả mình mẩy, thương tổn cả tâm hồn lẫn thể chất… :). Nếu ai nói là mình dại, mình khùng thì không phải họ không có lý đâu ^^. Ấy vậy mà hình như mình không chịu “tỉnh ngộ”, hết vết xe này lại tiếp tục theo 1 vết xe khác để đi tiếp theo đúng cái bản tính lì lợm. Và thế là có cái sản phẩm như con bé Huyền ngày nay – thương tích đầy mình, “điên” hơn và chai lì hơn ^^. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Gia đình thì bó tay toàn tập với cái tính tự quyết của mình. Bạn bè đồng trang lứa đang yên ổn chức vụ này kia, lương lậu này nọ thì nhìn mình đầy thương cảm. Thầy cô, các đàn anh đàn chị thì đặt dấu hỏi to đùng với đứa học trò, đàn em cũ. Thời gian thì chạy đua hối thúc liên tục sau lưng. Tối đi ngủ, sáng mở mắt ra thì thấy toàn list việc cần làm. Sổ thì kín các dự định muốn làm và những cuộc hẹn cần thiết cho công việc. Điện thoại thì đầy các cái hẹn chưa thực hiện được. Bạn bè thì đua nhau cưới ầm ầm liên tục nhắc nhở sắp xếp thời gian đi ăn cưới… Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Không hiếm khi nhận được những tin nhắn, cuộc gọi khuyên can, gây sức ép tâm lý buộc mình “quay đầu là bờ”. Áp lực thì từ ngoài đường về đến tận nhà. Từ cái nhìn lo lắng cho đến cái ánh mắt “vô phương cứu chữa” dành cho những việc mình đang làm. Rồi cái sự thất vọng ra mặt của những người dành cho mình các kỳ vọng muốn mình chấp nhận tuân theo những kịch bản phổ biến thường gặp. Trong giấc mơ đêm đêm thì đau đáu đủ nỗi niềm. Nước mắt thì cũng khô queo theo người nên có mệt mỏi, muốn khóc một tí để giải tỏa cũng chẳng nặn ra được. Đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Anh đã từng trách mình: “Em không chân thành với anh”. Giải nghĩa ra là không toàn tâm toàn ý dành nụ cười, sự quan tâm và cái vẻ mặt tươi tắn cho anh. Từng người đến rồi đi – người gõ cửa hỏi thăm, người đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng, người vào uống cùng cốc trà, trò chuyện vài câu rồi cũng lần lượt tạm biệt. Nhiều khi xót xa lắm. Nhiều khi muốn vứt bỏ hết để đầu tư cho cái gọi là “hạnh phúc cả đời của người con gái”. Ấy vậy mà, vẫn tiễn từng người đi, cười tươi tắn chào và chúc phúc. Làm sao bắt người ta theo mình khi họ còn quá trời lựa chọn phù hợp hơn? Làm sao bắt họ chờ đợi khi sự cảm thông chưa đủ lớn? Làm sao bắt họ nhìn thấy mình lúc gần lúc xa, không nắm bắt được khi mình đang đam mê với những lựa chọn? Làm sao bắt họ phải giữ mình lại khi họ cũng là một cơn gió? Những cái “làm sao” đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Có người kêu con bé Huyền nó mạnh mẽ lắm. Có người kêu nó nhìn vậy mà yếu đuối vô cùng. Còn con bé tự nhìn mình là một đứa với những cảm xúc rất con gái và những đam mê rất con người. Có người nói muốn hiểu nó. Có người nói hãy chia sẻ và mở lòng mình nhiều hơn. Còn con bé nó vẫn thế, bộc lộ mình theo cách riêng, không phải để thức thách hay chinh phục ai mà đơn giản đó là cách nó đang sống, đang nghĩ. Có người bảo hãy tìm một bờ vai để tựa vào những lúc mệt mỏi. Có người lại bảo hãy tạo cơ hội để ai đó được dựa vào. Còn con bé nó vẫn thả trái tim rong chơi ở vườn hoa để tìm người chủ đích thực – không tiêu chuẩn gì mà đơn giản là “dính một cách tự nhiên”. Con bé đang như thế là kết quả của một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Ngồi gõ cái note này cũng là đang nhìn lại chặng đường đã qua của chính mình. Đâu đó vẫn có những nỗi buồn và những giọt nước mắt rơi vào trong. Mình không xem những điều đang hiện diện là lựa chọn hay đánh đổi mà nghĩ rằng đó là điều tồn tại hiển nhiên dù mình đi bất cứ con đường nào. Có chăng những mất mát và nỗi đau thì luôn tồn tại dưới cách thể hiện này hay cách thể hiện khác mà thôi. Và mình, cũng có cách riêng để gọi tên cho nó. Mình gọi đó là những trải nghiệm.

Mỗi chặng đường đi qua lại lượm lặt được một ít gì đó bỏ vào hành trang để tiếp tục hành trình dài. Có những chặng đường sẽ có ai đó cùng đồng hành. Có những chặng đường sẽ có một nhóm “đồng bọn” cùng đồng hành. Và cũng có những chặng đường phải tự đi một mình. Nhưng đó là cuộc sống và mình phải hiểu đúng ý nghĩa, giá trị của nó.

Lại đang ngập đầu trong cái mớ công việc bị trì hoãn (hư quá đi!!!). Vẫn chạy như con vịt. Tiếp tục chiến đấu bằng niềm tin và ước mơ. Nhằm thẳng mục tiêu mà đi tiếp thôi…

😉

05.7.2011