Yêu ai? :-)

Xem phim, có đoạn thoại giữa một ngự tiền thị vệ và hoàng quý phi: “Vi thần chỉ hy vọng là con đường sau này của hoàng quý phi sẽ được hoàn toàn bình an, thuận lợi, và vi thần sẽ đi sau lưng người, soi sáng con đường phía sau mà người đã đi qua để tránh khi người quay đầu nhìn lại ngay cả đường lui cũng khó nhìn thấy rõ”. 😊

Một người là hoàng thượng cao cao tại thượng, đã vạch ra con đường từng bước đưa hoàng quý phi yêu quý của mình lên vị trí hoàng hậu, còn một người là ngự tiền thị vệ lại luôn âm thầm theo sau bảo vệ, làm điểm tựa cho người phụ nữ mình tôn trọng, cảm kích và yêu thương.

Người tham vọng sẽ ngưỡng mộ sự sủng ái mà vị hoàng quý phi có được của bậc cửu ngũ chí tôn – bàn đạp vững chắc để từng bước tiến đến vị trí tôn quý nhất mà mọi nữ tử thời đó ước mơ. Người coi trọng tình cảm thì lại ngưỡng mộ cái chân tình mà hoàng quý phi nhận được từ người ngự tiền thị vệ – điểm tựa tinh thần để không cô độc giữa tử cấm thành rộng lớn mà thiếu vắng tình người.Mỗi người sẽ có quan điểm và đánh giá riêng. Tui thì rất ấn tượng cách thể hiện tình cảm của người ngự tiền thị vệ bởi nó quá đỗi chân thành, sâu sắc. Trong suy nghĩ của mình, tui luôn nghĩ rằng, nếu phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng hình của một người phụ nữ thì ngược lại, phía sau một người phụ nữ hạnh phúc luôn có sự yêu thương, trân trọng, bảo vệ của một người đàn ông. 

Giữa biển trời mênh mông, người giỏi hơn mình, người thành công hơn mình rất rất nhiều, người có thể giúp mình ngày một phát triển hơn cũng không ít, nhưng người đối đãi với mình bằng tất cả sự chân thành, yêu thương mình vô điều kiện, trở thành một điểm tựa bình yên phía sau để mình tự tin làm những điều mình muốn thì là cả một bảo vật quý. Tui đã may mắn từng gặp đâu đó những người đàn ông quý như vậy, và tui tin những người phụ nữ của họ chắc chắn cũng sẽ là những người phụ nữ được yêu thương, được hạnh phúc (ngoại trừ người phụ nữ đó mắt mũi có vấn đề nên không nhìn ra giá trị người đàn ông bên cạnh họ).

Nếu ai đó đang có bên mình một người đàn ông tốt, hãy trân trọng họ nhé. Không quan trọng họ đang là ngự tiền thị vệ hay hoàng đế, chỉ cần họ đặt bạn trong lòng, họ sẽ không ngừng nỗ lực để tiến lên và mang đến những điều tốt đẹp nhất cho bạn – người phụ nữ họ yêu thương, coi trọng. Và với những người đàn ông như thế, tui cũng tin tương lai của họ không tệ đâu! 😎

Xem có đoạn phim mà chữ nghĩa đâu lại ướt át vắt ra nước rồi. Mà hay thật – truyện đọc hay, phim cũng hay, cơ mà nể nhất vẫn là người viết truyện, dựng thoại. Một lời thoại ngắn ngủi thôi nhưng cũng đáng giá hơn cả nhiều chương ngôn tình . 😉😉😉

Huế, 02.11.2018

Advertisement

Lựa chọn thứ 2

Thực tế,

Chẳng ai muốn phải sử dụng đến lựa chọn thứ 2 (hay còn gọi là phương án B) trừ trường hợp phương án A đã không còn khả thi.
Chẳng ai thích mình chỉ là người “dự phòng” trong một mối quan hệ.
Chẳng ai thấy vẻ vang mà đi khoe với cả thiên hạ mình được đậu vé vớt.
Chẳng ai mong mình chỉ bị xếp thứ 2 trong các lựa chọn cho một cơ hội tốt nào đó chỉ dành cho người phù hợp nhất.

Vậy mà…

Có khi nào, ta hồn nhiên nói: “Đi chơi với tao nhé, tao rủ thằng X mà nó cho tao leo cây nên giờ rủ mày”?
Có khi nào, ta thành thật tâm sự với bạn đời rằng: “Chẳng qua vì khi ấy cô ấy còn abcdefg quá, chứ không anh đã lấy cô ấy rồi”?
Có khi nào, ta bỏ mặc lời hứa với người thân chỉ để đi theo ngay và luôn lời rủ rê của đám bạn hoặc một người nào đó chỉ mới xuất hiện trong đời ta ít lâu nhưng ta lỡ có cảm tình mà không một chút áy náy?
Có khi nào, khi vui thì ta quên mất người vẫn đồng vai sát cánh bao lâu, chỉ đến khi ta bị cả thế giới quay lưng hết thảy mới quay về khóc lóc, dựa dẫm họ?
Có khi nào, ta cố tình hoặc vô ý đẩy một người vào tình cảnh khiến họ cảm thấy họ là người thừa thải trong cuộc sống bận rộn của ta, và chỉ khi nhàn rỗi ta mới hào phóng ban cho họ chút quan tâm, tình cảm còn sót lại sau khi đã tiêu dùng vào các mối quan hệ, mối bận tâm mà ta thấy quan trọng hơn?

Nếu được quyền lựa chọn, ta là người may mắn vì được làm chủ cuộc sống của mình. Hãy hạnh phúc với lựa chọn đầu tiên, nhưng nếu có thể, cố gắng đừng làm tổn thương những lựa chọn thứ hai. Và nếu đủ mạnh mẽ, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cuộc đời của những người chỉ xem ta là phương án B.
Bởi, không chỉ riêng ta mà mỗi người đều xứng đáng là lựa chọn đầu tiên của ai đó, xứng đáng có được một hạnh phúc trọn vẹn cho riêng mình.
🙂 🙂 🙂

HCM, 17.04.2016

“Lá rời Cây là vì Gió thổi đi hay vì Cây đã không giữ Lá lại?…”

Tối nay có cảm hứng đọc lại blog xưa, tìm được truyện “Cây, Lá và Gió”. Cảm xúc mỗi lần đọc câu chuyện này mỗi khác, nhưng giờ có cho chọn lại, lựa chọn vẫn như xưa…

———————————————–

Cây, Lá và Gió

o O o

CÂY

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi.

Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy. Tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt ba năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và… tôi đã làm cô ấy khóc suốt ba năm đó.

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “Cứ tự nhiên!” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ…và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự “shock”, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi một ngày sau đó:

Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại.

o O o

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại…

o O o

GIÓ

Tôi thích một cô gái được gọi là Lá. Bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy “Em sao vậy, sao em không nói gì hết vậy?”, cô ấy nói “Đầu của em đau lắm” – “Hả?”, tôi không tin vào tai mình. “Đầu em đau lắm!” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng…

Và từ hôm đó… chúng tôi là một cặp.

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?…

————————————————

Đây là đoạn bình loạn của mình hồi xưa (thấm thoát cũng đã 5 năm rùi) : ^^

Nếu được lựa chọn, mình sẽ:  

+ Không là Cây: Bởi vì đó không phải là tính cách của mình, khi thích ai mình sẽ nói thẳng với người đó và không suy nghĩ quá nhiều. Mình không thích che giấu tình cảm của mình ,bởi đó không phải là một điều xấu. Hơn thế nữa, mình không bao giờ muốn người mình thích (hay yêu) buồn hay tổn thương vì mình! Nếu là Cây, mình sẽ là cây cổ thụ che chở cho người mình thích và yêu cơ. 

 

+ Không là Lá: Bởi vì mình không bao giờ là người dựa dẫm vào tình yêu và tình thương của người khác. Mình không muốn quá lặng lẽ trong tình yêu, dù là tình đơn phương đi nữa mình vẫn sẽ nói ra cho người kia. Làm như vậy mình sẽ thanh thản hơn nhiều và dù kết quả có ra sao thì  sau này mình cũng không phải hối hận vì đã đánh mất một cơ hội để sống thật với chính mình! Nếu là Lá, mình sẽ là một chiếc lá tự do bay đi khắp muôn phương để kiếm tìm một nơi trú ngụ thích hợp

+ Mình thích là Gió: Bởi vì gió sống thật với tình cảm của chính mình và không bỏ cuộc khi vẫn còn cơ hội để theo đuổi một ai đó. Mình không bao giờ thích làm người thứ ba xen vào giữa tình cảm của ai cả, nhưng nếu trong chuyện tình cảm đó, người mình yêu là đơn phương hoặc là  người đó không hạnh phúc trong tình yêu của chính họ, mình quyết là cơn gió cuốn họ đi khỏi phiền muộn và tìm được hạnh phúc của chính mình. Hơi tham lam, nhưng như Gió, mình sẽ có tự do, sẽ sống cuộc sống như mình muốn và quan trọng hơn tất cả mình sẽ không luyến tiếc vì một điều gì đã qua chỉ vì một lần không lắng nghe trái tim mình! 

—————————————————

Suy nghĩ tại thời điểm viết blog này: ^^

Đang là Cây, Lá, Gió là 1 chuyện. Muốn lựa chọn là Cây, Lá, Gió là 1 chuyện. Có thể trở thành Cây, Lá, Gió tiếp tục là 1 chuyện khác ^^

28.6.2011

Lựa chọn và đánh đổi

Chiều nay đọc được hồ sơ của 1 cô bé Sinh viên có câu thế này: “Em sợ phải đánh đổi!”. Tự nhiên giật mình nhớ cái câu cảnh báo của sư phụ: “Em có biết sẽ phải đánh đổi những gì khi chọn con đường đó không? Em có dám chấp nhận không?”. Nhìn lại mình của hiện tại, đã và đang đánh đổi không nhiều thứ cho cái “ngông” của “chí gái”?

Quay trở lại 2,3 năm trước đây, với những ước mơ nhỏ nhoi thật đẹp. Mình sẽ làm điều này, mình sẽ làm cái kia. Những ước mơ giản dị và nằm trong tầm tay. Và nếu đi theo những ước mơ nhỏ đó có lẽ bây giờ mình đã ổn định hơn rất nhiều: một chức vụ tốt ở 1 công ty nào đấy với mức lương ngon lành, hoặc đang chu du đâu đó ngoài Việt Nam, hoặc đang có một gia đình nhỏ, hoặc đang có tất cả những thứ ấy… Tình hình bây giờ: không có 1 chức vụ nào ở 1 công ty nào và đương nhiên là không có đồng lương nào; vẫn trú ngụ tại 1 căn phòng nhỏ trong con hẻm SG; vẫn độc thân vui tính mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ” ^^. Khác xa hoàn toàn với hình ảnh được hình dung những năm trước đây. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Cuộc sống là những cái duyên đầy bất ngờ không lường trước. Những cái duyên đó vô tình dẫn mình theo những ngã rẽ khác với con đường đã định hình ban đầu. Quái một điều là mình toàn chui đầu vào những ngã rẽ không “rải hoa hồng” để trải nghiệm để rồi bị ngã lên ngã xuống, bầm dập cả mình mẩy, thương tổn cả tâm hồn lẫn thể chất… :). Nếu ai nói là mình dại, mình khùng thì không phải họ không có lý đâu ^^. Ấy vậy mà hình như mình không chịu “tỉnh ngộ”, hết vết xe này lại tiếp tục theo 1 vết xe khác để đi tiếp theo đúng cái bản tính lì lợm. Và thế là có cái sản phẩm như con bé Huyền ngày nay – thương tích đầy mình, “điên” hơn và chai lì hơn ^^. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Gia đình thì bó tay toàn tập với cái tính tự quyết của mình. Bạn bè đồng trang lứa đang yên ổn chức vụ này kia, lương lậu này nọ thì nhìn mình đầy thương cảm. Thầy cô, các đàn anh đàn chị thì đặt dấu hỏi to đùng với đứa học trò, đàn em cũ. Thời gian thì chạy đua hối thúc liên tục sau lưng. Tối đi ngủ, sáng mở mắt ra thì thấy toàn list việc cần làm. Sổ thì kín các dự định muốn làm và những cuộc hẹn cần thiết cho công việc. Điện thoại thì đầy các cái hẹn chưa thực hiện được. Bạn bè thì đua nhau cưới ầm ầm liên tục nhắc nhở sắp xếp thời gian đi ăn cưới… Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Không hiếm khi nhận được những tin nhắn, cuộc gọi khuyên can, gây sức ép tâm lý buộc mình “quay đầu là bờ”. Áp lực thì từ ngoài đường về đến tận nhà. Từ cái nhìn lo lắng cho đến cái ánh mắt “vô phương cứu chữa” dành cho những việc mình đang làm. Rồi cái sự thất vọng ra mặt của những người dành cho mình các kỳ vọng muốn mình chấp nhận tuân theo những kịch bản phổ biến thường gặp. Trong giấc mơ đêm đêm thì đau đáu đủ nỗi niềm. Nước mắt thì cũng khô queo theo người nên có mệt mỏi, muốn khóc một tí để giải tỏa cũng chẳng nặn ra được. Đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Anh đã từng trách mình: “Em không chân thành với anh”. Giải nghĩa ra là không toàn tâm toàn ý dành nụ cười, sự quan tâm và cái vẻ mặt tươi tắn cho anh. Từng người đến rồi đi – người gõ cửa hỏi thăm, người đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng, người vào uống cùng cốc trà, trò chuyện vài câu rồi cũng lần lượt tạm biệt. Nhiều khi xót xa lắm. Nhiều khi muốn vứt bỏ hết để đầu tư cho cái gọi là “hạnh phúc cả đời của người con gái”. Ấy vậy mà, vẫn tiễn từng người đi, cười tươi tắn chào và chúc phúc. Làm sao bắt người ta theo mình khi họ còn quá trời lựa chọn phù hợp hơn? Làm sao bắt họ chờ đợi khi sự cảm thông chưa đủ lớn? Làm sao bắt họ nhìn thấy mình lúc gần lúc xa, không nắm bắt được khi mình đang đam mê với những lựa chọn? Làm sao bắt họ phải giữ mình lại khi họ cũng là một cơn gió? Những cái “làm sao” đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Có người kêu con bé Huyền nó mạnh mẽ lắm. Có người kêu nó nhìn vậy mà yếu đuối vô cùng. Còn con bé tự nhìn mình là một đứa với những cảm xúc rất con gái và những đam mê rất con người. Có người nói muốn hiểu nó. Có người nói hãy chia sẻ và mở lòng mình nhiều hơn. Còn con bé nó vẫn thế, bộc lộ mình theo cách riêng, không phải để thức thách hay chinh phục ai mà đơn giản đó là cách nó đang sống, đang nghĩ. Có người bảo hãy tìm một bờ vai để tựa vào những lúc mệt mỏi. Có người lại bảo hãy tạo cơ hội để ai đó được dựa vào. Còn con bé nó vẫn thả trái tim rong chơi ở vườn hoa để tìm người chủ đích thực – không tiêu chuẩn gì mà đơn giản là “dính một cách tự nhiên”. Con bé đang như thế là kết quả của một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Ngồi gõ cái note này cũng là đang nhìn lại chặng đường đã qua của chính mình. Đâu đó vẫn có những nỗi buồn và những giọt nước mắt rơi vào trong. Mình không xem những điều đang hiện diện là lựa chọn hay đánh đổi mà nghĩ rằng đó là điều tồn tại hiển nhiên dù mình đi bất cứ con đường nào. Có chăng những mất mát và nỗi đau thì luôn tồn tại dưới cách thể hiện này hay cách thể hiện khác mà thôi. Và mình, cũng có cách riêng để gọi tên cho nó. Mình gọi đó là những trải nghiệm.

Mỗi chặng đường đi qua lại lượm lặt được một ít gì đó bỏ vào hành trang để tiếp tục hành trình dài. Có những chặng đường sẽ có ai đó cùng đồng hành. Có những chặng đường sẽ có một nhóm “đồng bọn” cùng đồng hành. Và cũng có những chặng đường phải tự đi một mình. Nhưng đó là cuộc sống và mình phải hiểu đúng ý nghĩa, giá trị của nó.

Lại đang ngập đầu trong cái mớ công việc bị trì hoãn (hư quá đi!!!). Vẫn chạy như con vịt. Tiếp tục chiến đấu bằng niềm tin và ước mơ. Nhằm thẳng mục tiêu mà đi tiếp thôi…

😉

05.7.2011