Thực tế,
Chẳng ai muốn phải sử dụng đến lựa chọn thứ 2 (hay còn gọi là phương án B) trừ trường hợp phương án A đã không còn khả thi.
Chẳng ai thích mình chỉ là người “dự phòng” trong một mối quan hệ.
Chẳng ai thấy vẻ vang mà đi khoe với cả thiên hạ mình được đậu vé vớt.
Chẳng ai mong mình chỉ bị xếp thứ 2 trong các lựa chọn cho một cơ hội tốt nào đó chỉ dành cho người phù hợp nhất.
Vậy mà…
Có khi nào, ta hồn nhiên nói: “Đi chơi với tao nhé, tao rủ thằng X mà nó cho tao leo cây nên giờ rủ mày”?
Có khi nào, ta thành thật tâm sự với bạn đời rằng: “Chẳng qua vì khi ấy cô ấy còn abcdefg quá, chứ không anh đã lấy cô ấy rồi”?
Có khi nào, ta bỏ mặc lời hứa với người thân chỉ để đi theo ngay và luôn lời rủ rê của đám bạn hoặc một người nào đó chỉ mới xuất hiện trong đời ta ít lâu nhưng ta lỡ có cảm tình mà không một chút áy náy?
Có khi nào, khi vui thì ta quên mất người vẫn đồng vai sát cánh bao lâu, chỉ đến khi ta bị cả thế giới quay lưng hết thảy mới quay về khóc lóc, dựa dẫm họ?
Có khi nào, ta cố tình hoặc vô ý đẩy một người vào tình cảnh khiến họ cảm thấy họ là người thừa thải trong cuộc sống bận rộn của ta, và chỉ khi nhàn rỗi ta mới hào phóng ban cho họ chút quan tâm, tình cảm còn sót lại sau khi đã tiêu dùng vào các mối quan hệ, mối bận tâm mà ta thấy quan trọng hơn?
…
Nếu được quyền lựa chọn, ta là người may mắn vì được làm chủ cuộc sống của mình. Hãy hạnh phúc với lựa chọn đầu tiên, nhưng nếu có thể, cố gắng đừng làm tổn thương những lựa chọn thứ hai. Và nếu đủ mạnh mẽ, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cuộc đời của những người chỉ xem ta là phương án B.
Bởi, không chỉ riêng ta mà mỗi người đều xứng đáng là lựa chọn đầu tiên của ai đó, xứng đáng có được một hạnh phúc trọn vẹn cho riêng mình.
🙂 🙂 🙂
HCM, 17.04.2016