CÓ NHỮNG NGÀY

Có những ngày tôi sống giữa thiên nhiên,
Để biết mình đã bước chậm hôn mặt đất,
Để đưa bàn tay về phía trước,
Không nắm, không buông, chỉ là đón chào
Muôn ánh mặt trời chiếu soi,
Và làn gió vuốt ve mát lành…
Từng ngón tay.

Có những ngày tôi sống giữa nhớ thương,
Để biết mình đã có những ngày rất thật,
Để nở nụ cười mỗi sớm thức dậy,
Không buồn, không vui, chỉ là chấp nhận
Ngày mới với trải nghiệm mới,
Và lưu lại hôm qua trong tim…
Những chân tình.

Có những ngày tôi sống giữa bình yên,
Để biết mình đã lãng phí bao tháng ngày,
Để trân trọng từng phút giây hiện tại,
Không được, không mất, chỉ là sống trọn
Khoảnh khắc chính ngay lúc này,
Và thôi lo âu, mong cầu…
Chuyện đẩu đâu.

Có những ngày tôi sống giữa cuộc đời,
Để biết mình đã khác hơn mỗi ngày qua,
Để vững bước trên đôi chân mình,
Không chậm, không nhanh, chỉ là tự tại
Đón nhận tương lai, nhân thế
Và viết tiếp câu chuyện lớn…
Của chính mình. 😉😉😉

Huế, 19.07.2019

Advertisement

Vô… tư… lự :-)

Sầm rền đì đùng. Một buổi sáng ngập nắng bỗng chốc chuyển mình thành một chiều mưa. Những cơn mưa mùa hè, chợt đến rồi chợt đi, đến ồn ào rồi đi lặng lẽ để lại những xác lá bay theo gió, những vũng nước đọng lại trên hè phố và cả một bầu trời quang đãng sau mưa. 🙂

Có những điều, được – mất, cho – nhận, đúng – sai khi ngẫm lại vẫn thấy có chút diệu kỳ. Đôi lúc đang nhận mà nghĩ rằng đang cho, có khi đang được lại ngỡ mất, có lúc tưởng đúng lại hóa ra sai. Mọi điều xoay chuyển, thế sự đổi thay, lòng người chênh vênh. Thứ để chính mình bám níu vào cuối cùng vẫn là bản thân, là niềm tin đã trao đi, là hy vọng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống này và bản chất hướng thiện của mỗi con người. Không trách ai cũng chẳng giận ai, có khi chạnh lòng thì chợt buồn một chút rồi lại thôi. 🙂

Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, ta lại có những mối quan tâm riêng. Có giai đoạn ta tập trung vào việc học tập, thi cử. Có giai đoạn ta tập trung vào bạn bè, xây dựng các mối quan hệ chuẩn bị cho tương lai. Có giai đoạn ta tập trung vào công việc, vào phát triển bản thân và thăng tiến. Có giai đoạn ta tập trung vào việc chinh phục, yêu đương. Có giai đoạn ta tập trung đầu tư cho chính mình. Có giai đoạn ta tập trung cho gia đình… Mỗi giai đoạn lại cho ta những trải nghiệm riêng, những bài học riêng và dạy ta trưởng thành theo những cách riêng. Và khi đã đi qua một lượt các giai đoạn đó, ta chợt nhận ra, không quan trọng là ta đang ở trong giai đoạn nào, chỉ cần ta luôn ý thức được điều gì là quan trọng và ý nghĩa với ta, ta tự khắc sẽ có sự sắp xếp phù hợp nguồn lực, thời gian của bản thân cho những điều đó. 🙂

Có những điều tưởng chừng như không thể vào một lúc không hề ngờ tới lại đến với ta, ở lại bên ta. Người chọn việc, việc chọn người, người chọn người. Những điều xảy đến với ta tưởng như vô ý, như may mắn, như trùng hợp có thể là kết quả của rất nhiều việc ta đã xây dựng, ta đã vun đắp, ta đã tin tưởng, ta đã nỗ lực trước đó. Có những việc trước đây ta đã từng nghĩ sai, làm sai, giờ ta phải sửa lỗi. Có những người trước đây ta đã phụ lòng họ, đã làm một ai đó tổn thương, giờ có lúc ta phải chịu chút thương đau từ ai đó khác để thấu hiểu và rút kinh nghiệm, không lặp lại sai lầm đã có trong hiện tại, tương lai. Mỗi ngày qua đi, ta lại nhận ra thêm những điều chưa hoàn thiện của chính mình, không phải để bi quan mà để từng bước tự điều chỉnh hướng tới một phiên bản tôi-của-ngày-mai tốt hơn tôi-của-ngày-hôm-nay. 🙂

Những lúc khó khăn, phản ứng thường gặp là ta trông chờ sự giúp đỡ, ta kỳ vọng sự an ủi, ta tìm kiếm sự đồng cảm. Điều đó không sai nhưng trong nhiều trường hợp có thể khiến ta cảm thấy có đôi chút thất vọng. Chẳng hạn, khi ta đang cần một số tiền gấp cho việc gì đó, ta chuyển thông điệp đến 08 người ta tin tưởng, thân thiết và ta biết có thể đủ điều kiện để giúp ta, ta nhận được 02 sự im lặng, 01 lời chúc may mắn, 01 lời từ chối hời hợt, 01 sự áy náy vì không giúp đỡ được ta, 01 lời mắng ta là đồ lừa đảo (dám mượn danh ta để đi lừa họ), 02 sự giúp đỡ không cần biết lý do vì họ tin ta, và họ sẵn sàng hy sinh một số lợi ích trước mắt để hỗ trợ ta ngay mà không có chút lăn tăn. Người bi quan có thể thấy buồn cho một vài mối quan hệ mình từng đánh giá cao. Người lạc quan có thể vui mừng khi thấy cuộc sống vẫn còn những người bạn tốt và sự chân thành đối đãi. Còn ta sau khi bi quan và lạc quan thì chợt thấy mọi thứ hết sức cuộc đời và cần học cách thích nghi với mọi điều có thể xảy đến. Ta trân trọng hơn những tấm chân tình, ta biết được ai thật sự quan tâm ta, tin cậy ta, ta có thêm những món nợ ân tình để biết sống trách nhiệm hơn, tính toán nhiều hơn cho tương lai và quyết tâm hơn cho những điều tự cam kết với chính mình. Điều này xét cho cùng là tốt cho ta, ta nên cảm ơn tất cả những hồi âm mà ta đã nhận được. 🙂

Lại có những khi, chính bản thân ta đấu tranh với sự buông bỏ hay thứ tha. Nhưng xét đến cùng, thứ tha cũng chẳng phải là thứ tha cho ai, mà chính là thứ tha cho chính mình. Buông bỏ cũng chẳng phải để bản thân bớt sân si, tham lam, ích kỷ đó thôi. Thông thường, người ta thường tìm lý do cho những điều họ không thích hoặc làm họ không vui, ta thì lại tìm lý do để giữ lại những điều đáng trân trọng giữa nghịch cảnh và khó khăn. Có lẽ vì thế mà ta thành ra kẻ hay suy nghĩ. Cơ mà khi nhìn lại quãng đường hơn ba mươi năm qua, cũng nhờ cái nguyên tắc không bỏ cuộc giữa chừng hoặc dở dở ương ương với những điều ta xem là có ý nghĩa và quan trọng ấy mà những việc, những người đã đi qua, ta cũng đã thật sự xem là quá khứ không có hối tiếc gì, bởi tại thời điểm đó, những gì cần làm ta cũng đã làm hết sức mình, ta cũng đã nỗ lực đến những phút giây cuối cùng. 🙂

Viết đến đoạn kết của cái bài dài ngoằng rồi mà trời vẫn mưa đang mưa rơi. Nhìn ra ngoài cửa, trông khí trời bỗng có cái suy nghĩ ngôn tình kiểu giờ mà có anh người yêu ở đây, ngồi vô lòng ảnh, hai đứa cùng xem phim hoặc chương trình gì đó trên ti vi, cùng nhấm nháp mấy miếng trái cây ướp lạnh trong tủ, cùng bình luận và cười ha ha, hi hi gì đó thì lãng mạn phải biết. Cơ mà, thực tế vẫn là thực tế. Tranh thủ những khi ở một mình như vầy để tập trung làm được nhiều việc, thời gian chờ đợi cho những điều “ngôn tình”-nào-đó-trong-tương-lai vẫn đang trôi qua rất hữu ích. Hí hí hí. 🙂

Cuối tuần vui vẻ, cho bạn, cho tôi, cho tất cả chúng ta (dù trời mưa hay không, trời nóng hay mát)! À ha 😉 😉 😉

Huế, 25.05.2019

Vì điều gì?

Có cuốn sách có tựa đềlà “Chúng ta thoát thai từ đâu?”.
Có môn học tên Quản trị cuộc đời vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi quan trọng: “Vì sao chúng ta sinh ra? Sự tồn tại của chúng ta có ý nghĩa gì?”.
Còn tui, điều tui vẫn thắc mắc không chỉ cho bản thân mình mà còn nhiều người xung quanh nữa là “Chúng ta đang vì điều gì?”.
Có người xem đến đoạn này sẽ dừng luôn không đọc tiếp bởi lẽ nghe nó xa xôi và sặc mùi triết lý. Nhưng thật tình mà nói, rất nhiều khi người viết vô tình còn người đọc hữu ý đấy thôi. Cũng như những điều tui tỉ tê dưới đây cũng chỉ đơn thuần là nhắc lại đâu đó một vài chuyện thực tế khiến tui thật sự băn khoăn chứ không đang nhắm vào ai hay bình phẩm điều chi cả (và chắc chắn tui cũng không có cái quyền ấy).
– Chúng ta nói: “Tôi phải vất vả làm việc là vì cái gia đình này, để vợ con có cuộc sống đủ đầy, ấm no”. Chúng ta hoặc cố gắng, chăm chỉ, hoặc ma lanh, bòn rút, hoặc bằng một cách thức nào đó kiếm được tiền về để vợ con ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà cao cửa rộng. Cơ mà một ngày đẹp trời, do tự đánh giá mình giỏi vì kiếm tiền hay, nhiều người trong chúng ta lại bị vài ba cái tật kiểu như: cặp bồ với chân dài bên ngoài, xem vợ như ô sin, coi mình là trung tâm nói một không được ai mở miệng hai,… Ai ý kiến này nọ thì sẽ bị luận điệu và tư duy: “Ai là người làm ra tiền ở cái nhà này? Tiền của tôi tôi có quyền!…” đập thẳng vô mặt. Ồ, thế cuối cùng chúng ta đã và đang kiếm tiền là vì điều gì?
– Chúng ta nói: “Tôi hy sinh hết tất cả sự nghiệp, đam mê, tuổi trẻ cùng vô vàn cơ hội để theo anh vì trái tim tôi mách bảo phải làm thế”. Nhưng rồi, sau khi để mọi thứ ở lại phía sau và bắt đầu một cuộc sống mới cùng anh, tôi mới hỡi ôi vì cuộc đời không ấm êm như con tim tôi từng mường tượng. Những khác biệt chồng chất, những mâu thuẫn, cãi vả, những lạnh lùng xa cách. Cuộc sống chúng ta lâm vào cảnh chán chường, bế tắc rồi không ngớt dằn vặt nhau và tự dằn vặt chính mình. Không ít cặp đôi vì thế tan rã, chia ly. Vậy cuối cùng, chúng ta đã hy sinh bản thân vì điều gì?
– Chúng ta nói: “Tôi làm tất cả là vì muốn tốt cho con cái tôi. Tôi không muốn chúng hư hỏng, lầm đường lạc lối. Tôi muốn chúng yên ổn và an toàn”. Với suy nghĩ này, thực tế diễn ra là, hoặc chúng ta bảo bọc con quá kỹ, hoặc cấm cản chúng đủ đường, hoặc quyết định thay luôn cuộc đời của những đứa trẻ: ăn gì, học gì, thi trường gì, làm công việc gì, cưới ai, sống ở đâu,… Không biết có bao nhiêu người đã có được một kịch bản cuộc đời vừa ý của cả đấng sinh thành, vừa ý của cả chính mình. Tui chỉ biết, tui đã thấy không ít người trẻ có, lớn có khổ sở vì bị kìm kẹp, hối tiếc vì đã bỏ qua ước mơ của bản thân, chán ghét vì phải sống cuộc đời của ai đó chứ không phải của chính mình, buông bỏ tất cả vì không còn động lực sống/ làm việc/ phấn đấu, thậm chí hủy hoại và tự chấm dứt cuộc sống khi còn ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Ôi thế thì chúng ta đã làm mọi điều (cho con cái) là vì điều gì?
– Chúng ta nói: “Tôi muốn tất cả được kiểm soát nên chúng ta cần các quy định, cần kỷ luật”. Và thế là tất tần tật những gì chúng ta không đủ năng lực để quản lý, chúng ta thi hành luật. Luật từ chuyện nhỏ đến chuyện to, luật từ nhà, ra ngõ, loanh quanh trên đường, vào công sở và thậm chí lên cả rừng . Chúng ta cho rằng luật là công cụ có thể thay chúng ta phong tỏa mọi con đường, mọi hành vi trái với mong muốn của chúng ta, nhưng nếu thế thật thì sao vẫn có những “người phán xử” (mượn tạm tên bộ phim truyền hình Việt Nam được nhiều người ưa thích), có cái gọi là lách luật rồi cái gọi là ngoại lệ? Bản chất, ý nghĩa của các luật lệ và sự kỷ luật là tích cực nhưng nếu người ra luật không làm gương, người thi hành không hiểu hết ý nghĩa của các khuôn khổ, không xây dựng được tinh thần thượng tôn pháp luật thì gia pháp, nội quy, luật lệ càng đưa ra chỉ càng dễ dẫn đến những trạng thái, hành động tiêu cực, chống đối và ức chế. Nếu điều đó xảy ra, thử hỏi chúng ta xây dựng các quy định, siết chặt kỷ luật là vì điều gì?
– Chúng ta nói: “Tôi phấn đấu đạt được thành công ấy, thành tích ấy là vì vinh quang gia tộc, vì vinh dự của đất nước,…”. Cơ mà, sự thật thì chúng ta hoặc vì ganh đua với bạn bè cùng trang lứa, hoặc vì chinh phục các giới hạn của bản thân, hoặc đôi khi vì những điều rất giản dị như là có được giải thưởng ấy tôi sẽ ngẩng cao đầu nhìn đời hoặc giả sẽ có thêm chút tiền để trang trải cuộc sống, để phụ giúp thêm gia đình tôi. Những mục đích cao cả thì chẳng thiếu nhưng nhiều lúc quá xa xôi. Những chỉ tiêu, những mục tiêu ngắn hạn thì hiển hiện ngay trước mắt. Câu chuyện rất đỗi trần tục là chúng ta cứ ráng thêm chút nữa, cố thêm chút nữa cho đến khi chồn chân, mỏi gối bởi chúng ta cần sống, cần khẳng định được sự tồn tại của chính mình trong thế giới hỗn mang này. Tạm quên đi những điều cao xa và cùng ngẫm xem, thật sự chúng ta đang phấn đấu vì điều gì?
Cuộc đời thì quá ngắn mà những câu chuyện thì quá nhiều, quá dài. Có nhiều khi chúng ta cứ ngỡ mình là kẻ khôn ngoan nhưng hóa ra đang ngây dại, chúng ta cứ ngỡ mình vì người hóa ra sâu thẳm nhiều lúc vẫn đang là vì mình. Cơ mà, sự thật là, nếu chúng ta không biết yêu quý, quý trọng bản thân thì làm sao thật sự yêu thương, trân trọng người khác. Cái Tôi vẫn luôn tồn tại, chỉ là biểu hiện dưới hình thức này hay hình thức khác, mức độ nhẹ hay nặng khác nhau mà thôi…
***
Viết rồi đọc lại bỗng dưng cảm thấy tui đang rạch ròi một cách thô bạo quá. Nước trong quá thì cá chẳng sống được, mà xét cho cùng tui cũng đang là một con cá giữa đại dương mênh mông đó thôi, hihi.
Rõ ràng, thành thực với chính mình nhưng độ lượng hơn với người, với đời, tui nhé!    
Huế, 09.08.2017

Lựa chọn thứ 2

Thực tế,

Chẳng ai muốn phải sử dụng đến lựa chọn thứ 2 (hay còn gọi là phương án B) trừ trường hợp phương án A đã không còn khả thi.
Chẳng ai thích mình chỉ là người “dự phòng” trong một mối quan hệ.
Chẳng ai thấy vẻ vang mà đi khoe với cả thiên hạ mình được đậu vé vớt.
Chẳng ai mong mình chỉ bị xếp thứ 2 trong các lựa chọn cho một cơ hội tốt nào đó chỉ dành cho người phù hợp nhất.

Vậy mà…

Có khi nào, ta hồn nhiên nói: “Đi chơi với tao nhé, tao rủ thằng X mà nó cho tao leo cây nên giờ rủ mày”?
Có khi nào, ta thành thật tâm sự với bạn đời rằng: “Chẳng qua vì khi ấy cô ấy còn abcdefg quá, chứ không anh đã lấy cô ấy rồi”?
Có khi nào, ta bỏ mặc lời hứa với người thân chỉ để đi theo ngay và luôn lời rủ rê của đám bạn hoặc một người nào đó chỉ mới xuất hiện trong đời ta ít lâu nhưng ta lỡ có cảm tình mà không một chút áy náy?
Có khi nào, khi vui thì ta quên mất người vẫn đồng vai sát cánh bao lâu, chỉ đến khi ta bị cả thế giới quay lưng hết thảy mới quay về khóc lóc, dựa dẫm họ?
Có khi nào, ta cố tình hoặc vô ý đẩy một người vào tình cảnh khiến họ cảm thấy họ là người thừa thải trong cuộc sống bận rộn của ta, và chỉ khi nhàn rỗi ta mới hào phóng ban cho họ chút quan tâm, tình cảm còn sót lại sau khi đã tiêu dùng vào các mối quan hệ, mối bận tâm mà ta thấy quan trọng hơn?

Nếu được quyền lựa chọn, ta là người may mắn vì được làm chủ cuộc sống của mình. Hãy hạnh phúc với lựa chọn đầu tiên, nhưng nếu có thể, cố gắng đừng làm tổn thương những lựa chọn thứ hai. Và nếu đủ mạnh mẽ, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cuộc đời của những người chỉ xem ta là phương án B.
Bởi, không chỉ riêng ta mà mỗi người đều xứng đáng là lựa chọn đầu tiên của ai đó, xứng đáng có được một hạnh phúc trọn vẹn cho riêng mình.
🙂 🙂 🙂

HCM, 17.04.2016