Vô… tư… lự :-)


Sầm rền đì đùng. Một buổi sáng ngập nắng bỗng chốc chuyển mình thành một chiều mưa. Những cơn mưa mùa hè, chợt đến rồi chợt đi, đến ồn ào rồi đi lặng lẽ để lại những xác lá bay theo gió, những vũng nước đọng lại trên hè phố và cả một bầu trời quang đãng sau mưa. 🙂

Có những điều, được – mất, cho – nhận, đúng – sai khi ngẫm lại vẫn thấy có chút diệu kỳ. Đôi lúc đang nhận mà nghĩ rằng đang cho, có khi đang được lại ngỡ mất, có lúc tưởng đúng lại hóa ra sai. Mọi điều xoay chuyển, thế sự đổi thay, lòng người chênh vênh. Thứ để chính mình bám níu vào cuối cùng vẫn là bản thân, là niềm tin đã trao đi, là hy vọng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống này và bản chất hướng thiện của mỗi con người. Không trách ai cũng chẳng giận ai, có khi chạnh lòng thì chợt buồn một chút rồi lại thôi. 🙂

Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, ta lại có những mối quan tâm riêng. Có giai đoạn ta tập trung vào việc học tập, thi cử. Có giai đoạn ta tập trung vào bạn bè, xây dựng các mối quan hệ chuẩn bị cho tương lai. Có giai đoạn ta tập trung vào công việc, vào phát triển bản thân và thăng tiến. Có giai đoạn ta tập trung vào việc chinh phục, yêu đương. Có giai đoạn ta tập trung đầu tư cho chính mình. Có giai đoạn ta tập trung cho gia đình… Mỗi giai đoạn lại cho ta những trải nghiệm riêng, những bài học riêng và dạy ta trưởng thành theo những cách riêng. Và khi đã đi qua một lượt các giai đoạn đó, ta chợt nhận ra, không quan trọng là ta đang ở trong giai đoạn nào, chỉ cần ta luôn ý thức được điều gì là quan trọng và ý nghĩa với ta, ta tự khắc sẽ có sự sắp xếp phù hợp nguồn lực, thời gian của bản thân cho những điều đó. 🙂

Có những điều tưởng chừng như không thể vào một lúc không hề ngờ tới lại đến với ta, ở lại bên ta. Người chọn việc, việc chọn người, người chọn người. Những điều xảy đến với ta tưởng như vô ý, như may mắn, như trùng hợp có thể là kết quả của rất nhiều việc ta đã xây dựng, ta đã vun đắp, ta đã tin tưởng, ta đã nỗ lực trước đó. Có những việc trước đây ta đã từng nghĩ sai, làm sai, giờ ta phải sửa lỗi. Có những người trước đây ta đã phụ lòng họ, đã làm một ai đó tổn thương, giờ có lúc ta phải chịu chút thương đau từ ai đó khác để thấu hiểu và rút kinh nghiệm, không lặp lại sai lầm đã có trong hiện tại, tương lai. Mỗi ngày qua đi, ta lại nhận ra thêm những điều chưa hoàn thiện của chính mình, không phải để bi quan mà để từng bước tự điều chỉnh hướng tới một phiên bản tôi-của-ngày-mai tốt hơn tôi-của-ngày-hôm-nay. 🙂

Những lúc khó khăn, phản ứng thường gặp là ta trông chờ sự giúp đỡ, ta kỳ vọng sự an ủi, ta tìm kiếm sự đồng cảm. Điều đó không sai nhưng trong nhiều trường hợp có thể khiến ta cảm thấy có đôi chút thất vọng. Chẳng hạn, khi ta đang cần một số tiền gấp cho việc gì đó, ta chuyển thông điệp đến 08 người ta tin tưởng, thân thiết và ta biết có thể đủ điều kiện để giúp ta, ta nhận được 02 sự im lặng, 01 lời chúc may mắn, 01 lời từ chối hời hợt, 01 sự áy náy vì không giúp đỡ được ta, 01 lời mắng ta là đồ lừa đảo (dám mượn danh ta để đi lừa họ), 02 sự giúp đỡ không cần biết lý do vì họ tin ta, và họ sẵn sàng hy sinh một số lợi ích trước mắt để hỗ trợ ta ngay mà không có chút lăn tăn. Người bi quan có thể thấy buồn cho một vài mối quan hệ mình từng đánh giá cao. Người lạc quan có thể vui mừng khi thấy cuộc sống vẫn còn những người bạn tốt và sự chân thành đối đãi. Còn ta sau khi bi quan và lạc quan thì chợt thấy mọi thứ hết sức cuộc đời và cần học cách thích nghi với mọi điều có thể xảy đến. Ta trân trọng hơn những tấm chân tình, ta biết được ai thật sự quan tâm ta, tin cậy ta, ta có thêm những món nợ ân tình để biết sống trách nhiệm hơn, tính toán nhiều hơn cho tương lai và quyết tâm hơn cho những điều tự cam kết với chính mình. Điều này xét cho cùng là tốt cho ta, ta nên cảm ơn tất cả những hồi âm mà ta đã nhận được. 🙂

Lại có những khi, chính bản thân ta đấu tranh với sự buông bỏ hay thứ tha. Nhưng xét đến cùng, thứ tha cũng chẳng phải là thứ tha cho ai, mà chính là thứ tha cho chính mình. Buông bỏ cũng chẳng phải để bản thân bớt sân si, tham lam, ích kỷ đó thôi. Thông thường, người ta thường tìm lý do cho những điều họ không thích hoặc làm họ không vui, ta thì lại tìm lý do để giữ lại những điều đáng trân trọng giữa nghịch cảnh và khó khăn. Có lẽ vì thế mà ta thành ra kẻ hay suy nghĩ. Cơ mà khi nhìn lại quãng đường hơn ba mươi năm qua, cũng nhờ cái nguyên tắc không bỏ cuộc giữa chừng hoặc dở dở ương ương với những điều ta xem là có ý nghĩa và quan trọng ấy mà những việc, những người đã đi qua, ta cũng đã thật sự xem là quá khứ không có hối tiếc gì, bởi tại thời điểm đó, những gì cần làm ta cũng đã làm hết sức mình, ta cũng đã nỗ lực đến những phút giây cuối cùng. 🙂

Viết đến đoạn kết của cái bài dài ngoằng rồi mà trời vẫn mưa đang mưa rơi. Nhìn ra ngoài cửa, trông khí trời bỗng có cái suy nghĩ ngôn tình kiểu giờ mà có anh người yêu ở đây, ngồi vô lòng ảnh, hai đứa cùng xem phim hoặc chương trình gì đó trên ti vi, cùng nhấm nháp mấy miếng trái cây ướp lạnh trong tủ, cùng bình luận và cười ha ha, hi hi gì đó thì lãng mạn phải biết. Cơ mà, thực tế vẫn là thực tế. Tranh thủ những khi ở một mình như vầy để tập trung làm được nhiều việc, thời gian chờ đợi cho những điều “ngôn tình”-nào-đó-trong-tương-lai vẫn đang trôi qua rất hữu ích. Hí hí hí. 🙂

Cuối tuần vui vẻ, cho bạn, cho tôi, cho tất cả chúng ta (dù trời mưa hay không, trời nóng hay mát)! À ha 😉 😉 😉

Huế, 25.05.2019

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s