Lựa chọn và đánh đổi


Chiều nay đọc được hồ sơ của 1 cô bé Sinh viên có câu thế này: “Em sợ phải đánh đổi!”. Tự nhiên giật mình nhớ cái câu cảnh báo của sư phụ: “Em có biết sẽ phải đánh đổi những gì khi chọn con đường đó không? Em có dám chấp nhận không?”. Nhìn lại mình của hiện tại, đã và đang đánh đổi không nhiều thứ cho cái “ngông” của “chí gái”?

Quay trở lại 2,3 năm trước đây, với những ước mơ nhỏ nhoi thật đẹp. Mình sẽ làm điều này, mình sẽ làm cái kia. Những ước mơ giản dị và nằm trong tầm tay. Và nếu đi theo những ước mơ nhỏ đó có lẽ bây giờ mình đã ổn định hơn rất nhiều: một chức vụ tốt ở 1 công ty nào đấy với mức lương ngon lành, hoặc đang chu du đâu đó ngoài Việt Nam, hoặc đang có một gia đình nhỏ, hoặc đang có tất cả những thứ ấy… Tình hình bây giờ: không có 1 chức vụ nào ở 1 công ty nào và đương nhiên là không có đồng lương nào; vẫn trú ngụ tại 1 căn phòng nhỏ trong con hẻm SG; vẫn độc thân vui tính mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ” ^^. Khác xa hoàn toàn với hình ảnh được hình dung những năm trước đây. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Cuộc sống là những cái duyên đầy bất ngờ không lường trước. Những cái duyên đó vô tình dẫn mình theo những ngã rẽ khác với con đường đã định hình ban đầu. Quái một điều là mình toàn chui đầu vào những ngã rẽ không “rải hoa hồng” để trải nghiệm để rồi bị ngã lên ngã xuống, bầm dập cả mình mẩy, thương tổn cả tâm hồn lẫn thể chất… :). Nếu ai nói là mình dại, mình khùng thì không phải họ không có lý đâu ^^. Ấy vậy mà hình như mình không chịu “tỉnh ngộ”, hết vết xe này lại tiếp tục theo 1 vết xe khác để đi tiếp theo đúng cái bản tính lì lợm. Và thế là có cái sản phẩm như con bé Huyền ngày nay – thương tích đầy mình, “điên” hơn và chai lì hơn ^^. Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Gia đình thì bó tay toàn tập với cái tính tự quyết của mình. Bạn bè đồng trang lứa đang yên ổn chức vụ này kia, lương lậu này nọ thì nhìn mình đầy thương cảm. Thầy cô, các đàn anh đàn chị thì đặt dấu hỏi to đùng với đứa học trò, đàn em cũ. Thời gian thì chạy đua hối thúc liên tục sau lưng. Tối đi ngủ, sáng mở mắt ra thì thấy toàn list việc cần làm. Sổ thì kín các dự định muốn làm và những cuộc hẹn cần thiết cho công việc. Điện thoại thì đầy các cái hẹn chưa thực hiện được. Bạn bè thì đua nhau cưới ầm ầm liên tục nhắc nhở sắp xếp thời gian đi ăn cưới… Đây là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Không hiếm khi nhận được những tin nhắn, cuộc gọi khuyên can, gây sức ép tâm lý buộc mình “quay đầu là bờ”. Áp lực thì từ ngoài đường về đến tận nhà. Từ cái nhìn lo lắng cho đến cái ánh mắt “vô phương cứu chữa” dành cho những việc mình đang làm. Rồi cái sự thất vọng ra mặt của những người dành cho mình các kỳ vọng muốn mình chấp nhận tuân theo những kịch bản phổ biến thường gặp. Trong giấc mơ đêm đêm thì đau đáu đủ nỗi niềm. Nước mắt thì cũng khô queo theo người nên có mệt mỏi, muốn khóc một tí để giải tỏa cũng chẳng nặn ra được. Đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Anh đã từng trách mình: “Em không chân thành với anh”. Giải nghĩa ra là không toàn tâm toàn ý dành nụ cười, sự quan tâm và cái vẻ mặt tươi tắn cho anh. Từng người đến rồi đi – người gõ cửa hỏi thăm, người đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng, người vào uống cùng cốc trà, trò chuyện vài câu rồi cũng lần lượt tạm biệt. Nhiều khi xót xa lắm. Nhiều khi muốn vứt bỏ hết để đầu tư cho cái gọi là “hạnh phúc cả đời của người con gái”. Ấy vậy mà, vẫn tiễn từng người đi, cười tươi tắn chào và chúc phúc. Làm sao bắt người ta theo mình khi họ còn quá trời lựa chọn phù hợp hơn? Làm sao bắt họ chờ đợi khi sự cảm thông chưa đủ lớn? Làm sao bắt họ nhìn thấy mình lúc gần lúc xa, không nắm bắt được khi mình đang đam mê với những lựa chọn? Làm sao bắt họ phải giữ mình lại khi họ cũng là một cơn gió? Những cái “làm sao” đó là một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Có người kêu con bé Huyền nó mạnh mẽ lắm. Có người kêu nó nhìn vậy mà yếu đuối vô cùng. Còn con bé tự nhìn mình là một đứa với những cảm xúc rất con gái và những đam mê rất con người. Có người nói muốn hiểu nó. Có người nói hãy chia sẻ và mở lòng mình nhiều hơn. Còn con bé nó vẫn thế, bộc lộ mình theo cách riêng, không phải để thức thách hay chinh phục ai mà đơn giản đó là cách nó đang sống, đang nghĩ. Có người bảo hãy tìm một bờ vai để tựa vào những lúc mệt mỏi. Có người lại bảo hãy tạo cơ hội để ai đó được dựa vào. Còn con bé nó vẫn thả trái tim rong chơi ở vườn hoa để tìm người chủ đích thực – không tiêu chuẩn gì mà đơn giản là “dính một cách tự nhiên”. Con bé đang như thế là kết quả của một kiểu lựa chọn hay là sự đánh đổi?

Ngồi gõ cái note này cũng là đang nhìn lại chặng đường đã qua của chính mình. Đâu đó vẫn có những nỗi buồn và những giọt nước mắt rơi vào trong. Mình không xem những điều đang hiện diện là lựa chọn hay đánh đổi mà nghĩ rằng đó là điều tồn tại hiển nhiên dù mình đi bất cứ con đường nào. Có chăng những mất mát và nỗi đau thì luôn tồn tại dưới cách thể hiện này hay cách thể hiện khác mà thôi. Và mình, cũng có cách riêng để gọi tên cho nó. Mình gọi đó là những trải nghiệm.

Mỗi chặng đường đi qua lại lượm lặt được một ít gì đó bỏ vào hành trang để tiếp tục hành trình dài. Có những chặng đường sẽ có ai đó cùng đồng hành. Có những chặng đường sẽ có một nhóm “đồng bọn” cùng đồng hành. Và cũng có những chặng đường phải tự đi một mình. Nhưng đó là cuộc sống và mình phải hiểu đúng ý nghĩa, giá trị của nó.

Lại đang ngập đầu trong cái mớ công việc bị trì hoãn (hư quá đi!!!). Vẫn chạy như con vịt. Tiếp tục chiến đấu bằng niềm tin và ước mơ. Nhằm thẳng mục tiêu mà đi tiếp thôi…

😉

05.7.2011

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s