LC Radio số 14 – YÊU THƯƠNG

“Chúng ta đều là thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lấy lẫn nhau để học bay.”

Tối qua có một cô em nhắc mới chợt nhớ từ ngày “Bông cứt lợn” chào đời, ham hố làm dì bỉm sữa rồi bỏ xó luôn góc Radio thân quen. Thế là hẹn lòng tuần này phải làm tiếp số mới. Và Radio số 14 được hoàn thành với chủ đề có chút ngọt ngào của những ngày thu tháng 8 – “YÊU THƯƠNG”.

Với nội dung được chọn lọc và biên tập từ các bài viết Internet, hy vọng rằng số phát sóng kỳ này sẽ mang đến dư vị dịu nhẹ làm mát lành cho tâm hồn bạn và tôi.

Khi yêu thương và được yêu thương, cuộc đời chúng ta trở nên phi thường! 😉😉😉Chúc cả nhà tuần mới tràn đầy năng lượng, yêu thương và phi thường!

Yêu thương, 😘😘😘

Huế, 04.08.2019

Advertisement

Con gái là để yêu thương

Khi bạn còn nhiều lạ lẫm với một thành phố ít khi đặt chân đến, bước xuống chiếc xe chạy liên tỉnh, bạn được anh tài xế dặn dò cẩn thận: “Đi đâu cứ bắt Grab đi, đừng đi taxi lỡ bị chém em nhé!” với lý do bạn là “cô-gái-Huế dễ thương” theo nhận định của anh ấy. Tự nhiên bạn thấy tự tin hơn hẳn vào độ “dễ thương” của mình. 🙂

Khi bạn tản bộ trên những con đường xe cộ tấp nập chạy không theo một trật tự nào, một người bạn mới bảo “em đi vào bên trong đi, để anh đi bên ngoài cho đỡ xe”. Hay khi bạn đang lúng túng muốn qua đường trước một dàn ô tô nối đuôi nhau chạy vùn vụt trước mắt, anh bạn ấy bảo “để anh chắn đường cho” rồi che chắn cho bạn qua đường mặc dù nhìn mặt anh bạn cũng ngán mấy chiếc xe lắm. Bạn sẽ cảm thấy phái đẹp thật sự là những người xứng đáng được bảo vệ, chở che (bất luận bạn là cô gái mạnh mẽ hay yếu đuối). 🙂

Khi bạn dùng tiệc xong và muốn hít thở chút không khí, tìm chút yên tĩnh khỏi sự ồn ào xung quanh, người quen ngồi cạnh bên sẵn lòng đi dạo cùng bạn, ngồi ngâm nhi ly cocktail cùng bạn, và khi nhóm bạn của bạn ấy gọi bạn ấy qua bàn tiệc để tụ họp, tám chuyện, bạn ấy lịch sự mời bạn đi cùng. Bạn từ chối, bạn ấy bảo “em qua với nhóm chút rồi sẽ trở lại”, trước khi đi vẫn rất tinh ý khoác chiếc áo vest của mình ở chiếc ghế cạnh bạn, để đánh dấu chỗ ngồi và để hạn chế có người có thể đến làm phiền sự riêng tư mà bạn muốn. Bạn sẽ cảm thấy đôi khi chỉ cần những sự quan tâm tinh tế vậy thôi cũng đủ khiến chúng ta thêm ấm áp trong một đêm trở gió ở một nơi xa lạ. 🙂

Khi bạn đang còn e ngại không biết cách nào để gọi xe đón bạn từ một địa điểm khó bắt xe, và đoạn đường mà bạn ở một số loại xe bị chặn, bạn sẽ buộc phải đi bộ một đoạn đường vào buổi tối muộn để về đến nơi ở. Bạn chia sẻ sự lo lắng của mình và một người bạn tận tình đưa bạn về tận nơi (dù bạn và bạn ấy trước đây cũng chưa nói chuyện với nhau nhiều). Bạn sẽ cảm thấy chỉ cần chân thành mở lời, thế giới này vẫn có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ bạn vô điều kiện. 🙂

Khi bạn dạo phố vào sáng sớm, chợt thấy gánh hàng hoa thoáng đi đằng xa, bạn tản bước đi theo những sắc hoa đó, đi vào những con đường bạn chưa từng đến, chỉ để đơn giản là được ngắm thật gần gánh hoa sớm tinh khôi. Mặc dù đến lúc về phải mở bản đồ trên điện thoại để dò đường (vì ham đi theo hoa quá không để ý đến những con đường đã băng qua), nhưng bạn được thỏa mãn sự hứng thú và trải nghiệm trọn vẹn sự yêu hoa, yêu cái đẹp của mình. Đôi khi điên điên tí vậy để cuộc sống thêm sắc hương nhỉ. 🙂

Khi bạn đang một mình, ngắm nhìn cuộc sống đang bận rộn diễn ra qua khung cửa chuyến xe đường dài, bạn nhận được tin nhắn của một người em đồng nghiệp “nghỉ phép hơi bị lâu đó nhé chị yêu”. Bạn nhận ra rằng, ở đâu đó, vẫn có một ai đó đang nhớ đến sự tồn tại của bạn. Bạn hiểu mình luôn có những ý nghĩa riêng với những người trân trọng bạn. 🙂

Khi bạn trò chuyện cùng anh lái xe chở bạn ra sân bay, dọc đường anh ấy kể cho bạn đủ chuyện trên trời dưới đất, và tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cái đứa ngồi trên xe (thua vợ anh ấy đúng một giáp) vẫn còn độc thân vui tính. Anh ấy bảo “em cứ vô tư sống đi, nhưng đừng lấy mấy người bạn nữ độc thân đã lớn tuổi làm kiểu mẫu, cứ yêu và chọn lấy một anh. Nếu mấy anh mù hết rồi thì trở lại đây, anh tìm giúp cho, bảo đảm chưa đầy tháng là có người xin hỏi cưới em.” Bạn thú vị nhận ra, độ tuổi nào của người con gái cũng sẽ có giá trị riêng, có đối tượng phù hợp với mình, chỉ là họ có thể hơi lâu xuất hiện tí thôi. 🙂

Và còn rất nhiều khoảnh khắc như thế trong cuộc sống, để bạn bỗng nhận ra rằng, mình không đến nỗi khó ưa và xứng đáng được yêu thương. Hãy cứ yêu thương và đón nhận yêu thương thôi. Ahihi 🙂 🙂 🙂

Huế, 30.10.2018

Ngủ là một liều thuốc tốt

Sau một giấc ngủ ngắn, đầu óc hình như cũng minh mẫn hơn, những mù mờ cũng rõ ràng hơn. Giấc ngủ quả là một liều thuốc tốt – cho kẻ đang còn cúm và cho cả người đang rối trí vì đã tự làm hại não mình. 🙂

Những điều tui nghiệm ra sau giấc ngủ giản dị vậy thôi:
  • Mỗi người đều có giá trị riêng của mình. Bạn đáng trân quý, tui cũng vậy. Bạn xứng đáng được hạnh phúc, tui cũng vậy. 🙂

  • Trong nhiều vấn đề, khó có thể minh bạch được ai đang đúng, đang sai. Nó còn tùy thuộc vào vị trí, góc nhìn, quan điểm, tính cách và cả nguyên tắc sống của mỗi người. Không phán xét, không chê trách, cũng không kinh ngạc hay phiền lòng. Không ai là thập toàn thập mỹ, kể cả bạn, hay là người bạn thân thiết, người bạn yêu thương. 🙂

  • Nếu yêu thương hãy yêu thương toàn tâm toàn ý. Nếu chờ đợi hãy thật tâm chờ đợi. Đã xác định thế nào thì sống, suy nghĩ và hành xử đúng với nó. 🙂

  • Để đỡ hại tổn hại sức khỏe trí não, chúng ta sống chân phương hơn chút nữa, chân thành hơn chút nữa. 🙂

  • Lắng nghe chính bản thân mình. 🙂

Chúc phúc cho tui, cho những người tui quen – thân – thương – yêu. ^_^
Cuối tuần thật vui vẻ nhé mọi người! 😉
Huế, 12.10.2018

Trọn

Sáng sớm nay, tiễn biệt một người về với đất mẹ. Như mọi lần đưa tiễn linh cửu của người đã khuất, bước hạ huyệt, lấp đất lên quan tài luôn khiến tui rưng rưng dù người nằm trong quan kia tui cũng chỉ mới có duyên gặp gỡ duy chỉ một lần trong đời lúc họ còn sinh thời.

life

Tui thấy buồn, nỗi buồn sẻ chia với những người thương yêu họ giờ đây âm dương cách trở, một mình họ nằm lại dưới ba tấc đất lạnh lẽo, gia đình thiếu bóng, ngôi nhà thiếu tiếng một người. Tui càng buồn khi nghĩ và tưởng tượng đặt vị thế mình là người nhà của người nằm dưới kia, cuộc đời quá đỗi vô thường. Nếu một ngày nào đó, người nằm đó là người thân, là người tui yêu thương, tui sẽ đau đớn đến ngần nào…

Sáng nay, xung quanh tui có nhiều người, có người nhà – họ hàng của người đã khuất, có những người tới đưa tiễn – quen mặt có, xa lạ có, cơ mà tui cứ nghĩ giả như lúc đó tui có người yêu hoặc ông xã ở bên cạnh, tui sẽ thế nào nhỉ. Có lẽ, tui sẽ siết chặt tay người ấy, nhìn người ấy bằng ánh mắt đỏ hoe thì thầm: “Anh ơi, mỗi ngày mình yêu nhau nhiều hơn một chút, yêu nhau dài dài luôn không tính năm tính tháng. Và anh cố gắng đừng bước đi trước, để em lại một mình như vậy anh nhé, chắc em không chịu nổi đâu…”

Đường về rợp bóng cây, những khu mộ nằm rải rác theo nghĩa trang dưới những tán lá. Cảnh bình yên mà buồn đến nao lòng. Tui lại ước giá lúc ấy tui ngồi cạnh hoặc sau xe người tui thương, tui sẽ ngắm thật kỹ khuôn mặt, tấm lưng ấy, ôm người thật chặt để giữ hình bóng cùng những yêu thương ấy thật sâu tận đáy lòng. Hành trình đời người tưởng dài mà cũng vô cùng, có thể hôm qua còn đó bên nhau, hôm nay đã là người còn kẻ mất. Lẽ sống chết, được mất và duyên phận ở đời, trời tính chứ người không bao giờ tính được…

Tui lại nhớ về câu chuyện cũ một người bạn đã từng kể cho tui hồi còn là sinh viên. Anh ấy bảo hồi nhỏ nhà khó khăn lắm thế nên mỗi khi được mẹ mua hoặc ai tặng cho món đồ gì là quý lắm, cất giữ để nhìn chớ không dám mặc, không dám dùng ngay. Ấy thế nên có cái chuyện dở khóc dở cười là ngày ấy được mẹ mua cho cái áo mới rất đẹp, cứ cái thói quen chỉ ngắm không dám mặc, đến một ngày đẹp trời quyết định khoác lên tấm áo mới thì vải đã cũ, áo cũng không còn vừa, phải bỏ đi. Chuyện ngày ấy đã nghĩ là nghe cho vui, giờ bỗng dưng lại hiển hiện trong đầu. Cái tính tui cũng có khác mấy đâu, đồ đẹp, đồ dùng được tặng tui cũng ít khi dùng ngay, mà cứ tính chờ dịp này, dịp kia đặc biệt mới đem ra xài. Giờ chiêm nghiệm cái cảm giác vô thường và mất mát ngay trước mắt tui mới ý thức càng rõ cuộc đời này vốn dĩ không chờ đợi tui hay bất cứ ai. Vậy là quyết định từ giờ món đồ nào tui quý, tui yêu, tui phải triển khai dùng ngay. Một là để người mua, người tặng biết rằng tui trân quý thành ý của họ. Hai là để tui được trải nghiệm khi tui và món quà còn phù hợp với nhau. Tương tự, với những người tui yêu thương, quý mến, tui sẽ chủ động hơn trong việc thể hiện, quan tâm họ, bởi tui không biết rằng đời người sẽ cho tui bao nhiêu cơ hội để làm điều đó. “Cuộc đời đó, có bao lâu, mà hững hờ…”

Chạy xe về đi qua một vài cung đường và địa điểm quen thuộc, tui lại bất giác nhớ về những ngày đã qua, những kỷ niệm đã có với những người tui quen – thân – thương – yêu ở đó. Đến bao giờ tui mới lại có dịp để được ngồi lại những nơi đó với những con người đó, sống lại những khoảng thời gian vui có – buồn có – cười có – khóc có với họ trong cái guồng quay tất bật của cuộc sống, trong cái đổi thay biến hóa của lòng người, trong cái vô thường của cuộc đời. Thế mới càng thấm việc trân trọng từng khoảnh khắc, sống trọn với hiện tại có ý nghĩ đến ngần nào.

Tui trở về nhà và thu dọn lại đồ đạc, cũng là để thu xếp lại lòng mình. Những món đồ được tặng, cái áo cái quần tui đem giặt phơi để mặc trong một ngày sớm nhất tới đây, đôi giày yêu quý mai tui sẽ mang đi liền,… Những góc nhỏ trong nhà nơi đã lưu hình ảnh hoặc kỷ niệm của những người thân thương đã từng ghé thăm, tui cố gắng ghi chú lại cẩn thận những cảm xúc khi đó, lòng tự mỉm cười cảm ơn những cái duyên đã cho tui có được những ký ức ấm áp, vui vẻ đó trong đời – và giờ là lưu lại trong ngăn chứa bí mật của trái tim mình.

Nhìn ra cửa sổ chiều trời đầy nắng. Những hôm qua đã có nhiều ngày nắng và có thể những ngày mai cũng sẽ có những ngày nắng như vậy. Nhưng sao bỗng dưng tui thấy yêu quý tia nắng ấm áp đang hiện hữu lúc này đến lạ. Tui tự hỏi lúc này những người bạn, những người tui thương yêu đang ở đâu, làm gì và mọi việc vẫn đang tốt đẹp với họ chứ. Tui gửi theo gió nỗi nhớ và yêu thương đang đong đầy trong tui đang hiển hiện tại thời điểm này khi nghĩ đến họ. Mong mọi điều an yên đến với những con người ấy – những người đã có một ý nghĩa nhất định trong lòng tui.

Mỗi lúc, mỗi nơi, sống trọn nhé, tui ơi!   

Huế, 12.08.2018