Mộng

Chập chờn trong cơn mơ ta đã khóc,
Khóc cho một người mãi mãi ra đi.
Dẫu vẫn biết chỉ là cơn mộng mị,
Sao khi lặng ngồi bên thân xác ấy,
Đặt nụ hôn tiễn biệt lên môi mà nước mắt lưng tròng.

Ta tỉnh giấc với ánh mắt ráo hoảng,
Giật mình nhìn quanh, gối đẫm mi hoen.
Trong bóng tối chập choạng đèn đường hắt bóng,
Ta thở phào biết người vẫn không sao.

Ngày mới đến sau đêm dài đằng đẵng,
Ta bỏ lại cơn mơ, bước vào cuộc sống.
Dẫu biết rằng hồn đã dần nguội lạnh,
Mà sao không thôi bỏ xuống những âu lo.

Cuộc đời bảo rằng “Đừng quan tâm nữa!”,
Ừ thì đó, tâm đã chất chứa đầy,
Liệu có đáng thêm một vết thương lòng?
Khi khuya trở mình không một vòng tay ôm.

Có những người chợt đến rồi chợt đi,
Khi đến ồn ào, lúc đi lặng lẽ.
Bao nhiêu tháng ngày vẫn câu “không đủ”,
Trái tim sỏi đá cũng hằn sâu vết dao.

Ai đó vẫn chê cuộc đời méo mó,
Ta thấy cuộc đời tròn chỉ thêm chút đắng, cay.
Thêm một lần đôi vòng tay hạ xuống,
Bởi ta biết rằng có ôm cũng chỉ là hư không.

Tạm biệt nhé, cơn mơ kỳ lạ ấy.
Nơi đã khiến ta giật mình, nước mắt tuôn rơi.
Ở ngoài kia, dẫu mây đen vần vũ, mặt trời vẫn còn đấy,
Rồi sẽ có một ngày… hạnh phúc lại đong đầy.

Huế, 24.03.2019

Advertisement