VÌ ANH LỠ SAY MỘT CƠN GIÓ

Có anh chàng ngẩn ngơ liếc nhìn,
Có cô gái vô tình bước đi.
Sao mới gặp đã nỡ chia li,
Anh chưa kịp ngỏ lời hò hẹn.

“Cho anh xin làm quen”, em nhé
Chỉ cần người gật nhẹ anh vui
Nhắc cho anh địa chỉ tới lui
Anh xin hứa chẳng để em chờ.

Anh gì ơi, bến bờ đâu đó
Đang chờ anh cập đò bình yên
Sao cứ phải giăng buồm ra biển
Đuổi theo cánh chim chẳng điểm dừng?

Một ánh mắt say bừng giấc mộng,
Một giọng cười lay động hồn ai
Anh muốn uống trọn cơn sóng mãi,
Bao lâu rồi anh vẫn đợi em…

Đừng chờ anh ơi, em là Gió
Gió thổi, gió bay, gió vô vàn
Lấy trời làm nhà, mây là bạn
Anh tính lấy gì cột gió đây?

Anh sẽ ở nơi này ngóng trông,
Trái tim ấy từ không thành có
Vì anh lỡ say một cơn gió
Dẫu hồn khốn khó cũng cam lòng. ☘️

Huế, 08.03.2020

Advertisement

Nhanh nhỉ, lại Valentine. :-)

Nhanh nhỉ, lại Valentine. 🙂

FB nhắc kỷ niệm ngày này năm trước, rồi những năm trước nữa… Nhớ đến một vài điều và thoáng mỉm cười.

Khi càng trải qua nhiều việc, chứng kiến những đổi thay trong đời, con người ta dường như cũng nhìn về tình yêu, về lễ tình nhân một cách nhẹ nhàng và giản dị hơn rất nhiều.

Chỉ giản đơn bình yên ngồi đối diện nhau trong một căn phòng ấm cúng, cùng chuyện trò, cùng ăn tối, cùng dọn dẹp, rửa chén. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn nắm chặt tay nhau trên mọi hành trình, trên mọi địa hình – từ bờ cát bỏng rát trưa nắng, đến đường phố đông đúc chiều tối. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn dành cho nhau cái ôm ấm áp khi biết đối phương đang ốm, đang đau buồn, đang mệt mỏi, đang cô đơn, đang sợ hãi, đang cần mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn gửi cho nhau những icon dễ thương – thay cho bao điều không nói bằng lời, gọi nhau thân thiết bằng tên gọi đặt riêng cho nhau. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là buồn ngủ díp mắt, vì biết đối phương có việc phải thức khuya, vẫn ráng căng mắt chờ để gửi đến nhau lời chúc ngủ ngon, và cùng nhau tắt máy, khò khò. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn sau khi tất tả chạy lo công việc đến mệt rũ, đói meo, lúc về lại góc nhỏ của mình thấy cục kẹo, cái bánh, trái bắp, củ khoai, miếng trái cây, ly C sủi nằm lặng yên đâu đó chờ mình sẵn. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn chở nhau vi vu trên những cung đường, đứa ngồi sau ôm chặt người phía trước, miệng nói luyên thuyên đủ điều, còn đứa cầm lái thì mắt vẫn căng ra nhìn đường nhưng lòng thì cứ rộn rã những niềm vui không tên. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn trong lòng thật sự có nhau, trân trọng, yêu thương nhau, hiểu đối phương thích gì, không thích gì để nỗ lực làm đối phương có thể cười thật vui vẻ, không làm đối phương phải có chút phiền lòng nào vì mình. Ấy là hạnh phúc.

Chỉ giản đơn là nghĩ cho mình, nghĩ cho đối phương, nghĩ cho tương lai của cả hai để mỗi ngày không ngừng hoàn thiện bản thân hơn, cố gắng làm tốt công việc của mình, sống tốt cuộc sống của mình, yêu thương bản thân, phấn đấu trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình hôm qua. Ấy là hạnh phúc.

….

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ở khoảnh khắc nào đó, tớ nghĩ rằng cũng đã có một, một số, hoặc thật nhiều những hạnh phúc giản dị như thế. Có người trân trọng; có người vì vội vã mà không lưu tâm; có người xem đó là điều hiển nhiên, sẵn có; có người lại trọn vẹn với từng phút giây. Âu cũng là duyên.

Một ai đó từng nói: “Tình yêu không phải là lựa chọn. Yêu là yêu, không lý do, không điều kiện”. Nếu trái tim còn cân đo đong đếm thì có lẽ tình yêu, hạnh phúc vẫn đang đâu đó thong dong ngoài kia chờ bạn mở cửa trái tim để mời vào. Khi bạn đã sẵn sàng đón nhận những điều tốt đẹp nhất (vì bạn xứng đáng), tớ nghĩa rằng tình yêu sẽ hiện diện vào lúc bạn không ngờ nhất.

Chúc bạn, tớ và tất cả chúng ta luôn giữ trong mình trái tim ngập tràn yêu thương!

Và một ngày đẹp trời, sẽ có ai đó đến bên và hỏi: “Mình già đi cùng nhau, em/anh thích không?”.

À ha. 🙂
Huế, 14.02.2020

Mộng

Chập chờn trong cơn mơ ta đã khóc,
Khóc cho một người mãi mãi ra đi.
Dẫu vẫn biết chỉ là cơn mộng mị,
Sao khi lặng ngồi bên thân xác ấy,
Đặt nụ hôn tiễn biệt lên môi mà nước mắt lưng tròng.

Ta tỉnh giấc với ánh mắt ráo hoảng,
Giật mình nhìn quanh, gối đẫm mi hoen.
Trong bóng tối chập choạng đèn đường hắt bóng,
Ta thở phào biết người vẫn không sao.

Ngày mới đến sau đêm dài đằng đẵng,
Ta bỏ lại cơn mơ, bước vào cuộc sống.
Dẫu biết rằng hồn đã dần nguội lạnh,
Mà sao không thôi bỏ xuống những âu lo.

Cuộc đời bảo rằng “Đừng quan tâm nữa!”,
Ừ thì đó, tâm đã chất chứa đầy,
Liệu có đáng thêm một vết thương lòng?
Khi khuya trở mình không một vòng tay ôm.

Có những người chợt đến rồi chợt đi,
Khi đến ồn ào, lúc đi lặng lẽ.
Bao nhiêu tháng ngày vẫn câu “không đủ”,
Trái tim sỏi đá cũng hằn sâu vết dao.

Ai đó vẫn chê cuộc đời méo mó,
Ta thấy cuộc đời tròn chỉ thêm chút đắng, cay.
Thêm một lần đôi vòng tay hạ xuống,
Bởi ta biết rằng có ôm cũng chỉ là hư không.

Tạm biệt nhé, cơn mơ kỳ lạ ấy.
Nơi đã khiến ta giật mình, nước mắt tuôn rơi.
Ở ngoài kia, dẫu mây đen vần vũ, mặt trời vẫn còn đấy,
Rồi sẽ có một ngày… hạnh phúc lại đong đầy.

Huế, 24.03.2019

Để tôi khâu

29b06d9ef5fd4168070e46b40e1a35bf

Ai cho tui mượn sợi chỉ cái kim,
Để tui khâu lại trái tim người ấy.
Trái tim chắp vá nhiều lần rỉ máu,
Thốn đau cồn cào những ngày hanh hao.

Ai cho tui mượn sợi chỉ cái kim,
Để tui khâu lại ngập ngừng sợ hãi,
Tâm hồn mong manh đã từng vụn vỡ,
Vết sẹo lòng chưa một ngày nhạt phai.

Ai cho tui mượn sợi chỉ cái kim,
Để tui khâu lại bầu trời ký ức,
Những điều không vui khóa vào quá khứ,
Cơn đau ngày nào không lật tới lui.

Ai cho tui mượn sợi chỉ cái kim,
Để tui hàn lại những nỗi buồn cũ,
Và nụ cười lại hiện lên nơi ấy,
Bình yên phẳng lặng không chút âu lo.

Sau tất cả mình có tìm thấy nhau,
Trái tim sẽ vui đập chung nhịp thở?
Cái ôm ấm, nụ hôn sâu mãi mãi,
Đôi bàn tay lại đan chặt vào nhau?

Sau tất cả, sợ hãi rồi sẽ qua,
Còn chúng mình cùng tình yêu ở lại,
Mong một ngày ta không còn lạc mất,
Những dấu yêu vẫn còn đây đong đầy.

Huế, 16.08.2018