VÌ ANH LỠ SAY MỘT CƠN GIÓ

Có anh chàng ngẩn ngơ liếc nhìn,
Có cô gái vô tình bước đi.
Sao mới gặp đã nỡ chia li,
Anh chưa kịp ngỏ lời hò hẹn.

“Cho anh xin làm quen”, em nhé
Chỉ cần người gật nhẹ anh vui
Nhắc cho anh địa chỉ tới lui
Anh xin hứa chẳng để em chờ.

Anh gì ơi, bến bờ đâu đó
Đang chờ anh cập đò bình yên
Sao cứ phải giăng buồm ra biển
Đuổi theo cánh chim chẳng điểm dừng?

Một ánh mắt say bừng giấc mộng,
Một giọng cười lay động hồn ai
Anh muốn uống trọn cơn sóng mãi,
Bao lâu rồi anh vẫn đợi em…

Đừng chờ anh ơi, em là Gió
Gió thổi, gió bay, gió vô vàn
Lấy trời làm nhà, mây là bạn
Anh tính lấy gì cột gió đây?

Anh sẽ ở nơi này ngóng trông,
Trái tim ấy từ không thành có
Vì anh lỡ say một cơn gió
Dẫu hồn khốn khó cũng cam lòng. ☘️

Huế, 08.03.2020

Advertisement

Cơn gió vô tình

Mọi thứ quả thật không dễ dàng… Đôi khi có cảm giác như mình là người đang đi ngược gió, cứ mỗi bước tiến lên là thêm nặng nhọc và nhiều chông chênh…

Đôi khi cảm giác con người ta cứ thích đi trong những cơn mơ. Mơ thế này rồi thế kia, thế nhưng chưa bao giờ bắt tay vào thực hiện giấc mơ đó một cách nghiêm túc cả. Những phút cảm hứng, những giây thăng hoa cảm xúc khi qua đi thì chỉ còn lại sự lười biếng và tự thỏa mãn. Thương thì thương mà giận thì vẫn giận. Phải chăng khi người ta nghĩ rằng mình đã có thật nhiều trong tay thì trở nên quá tự tin và chủ quan đến thế!?!

Đôi khi muốn làm một người hiền dịu như đúng bản chất con người mình. Vậy mà… tự buộc mình phải dữ dằn hơn, phải đáng ghét hơn để cho tập thể đi đúng con đường đã chọn. Ai nói mình thích được khen là :”Sắc sảo, thông mình”? Ai nói mình thích được công nhận này nọ?… Không biết được bao nhiêu người hiểu rằng mình cũng chỉ muốn làm con người bình thương, hiền lành và dịu dàng với tất cả mọi người, cũng muốn đóng vai là người hòa giải để nhiều người quý, nhiều người thương…Nhưng không biết nếu mình là thế thì có ai chịu sống thật với mình mà làm những điều “chướng tai gai mắt” để người ta ngại, người ta sợ, người ta ghét đây?

Mình không ganh tỵ với ai xung quanh nếu họ được nhiều người yêu và quý hơn, bởi mình tin rằng để thật sự yêu quý nhau thì cũng phải có duyên nữa. Mình cũng không cảm thấy ghét ai nếu thật sự họ nghĩ một nẻo mà họ luôn cư xử theo hướng “dĩ hòa vi quý” hay chọn cách im lặng nhìn mọi chuyện bởi mình tin ai cũng đã có lựa chọn riêng trong cách hành xử của bản thân. Mình cũng không cảm thấy giận ai nếu họ đang hiểu lầm hay đánh giá mình tồi tệ theo cách nghĩ của họ, bởi mình biết trong cách sống của mình vẫn có nhiều khiếm khuyết để làm buồn lòng của ai đó…

Nhưng… Mình thật sự không chịu nổi nếu cứ suốt ngày phải đi làm bình phong để nghe đủ lời không hay vì lỗi của một ai đó trong tập thể. Mình sẽ chấp nhận hy sinh cho cái đáng hy sinh chứ không muốn mình bị mang cái tiếng mà người ta vẫn bình chân như vại, không chịu thay đổi bản thân và công việc đi theo chiều hướng tốt đẹp hơn! Những lúc như lúc này mình cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn bỏ ngay tất cả để được tự do làm những điều mình thích mà không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào đó với ai đó khác người thân và bản thân mình.

Nhiều khi thấy mình dồn thật nhiều tình cảm cho một số ai đó yêu thương, vậy rồi chính họ lại là người gây nên nhiều phiền lòng nhất cho mình. Sự vô tư đến vô tâm, hờ hững của những người bạn mình quý mến. Đôi khi muốn dựa vào ai đó để được thảnh thơi nhắm mắt ngủ một giấc không lo nghĩ, không ưu tư mà sao thấy toàn chọn không đúng thời điểm và con người để gửi gắm tâm tư. Không biết phải chăng do mình đã suy nghĩ quá nhiều không hay là do mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng và tin tưởng?

Có những nỗi lòng đã cố lắng xuống để cố gắng nhìn mọi thứ dưới con mắt tích cực, mà cơn gió vô tình cứ muốn thổi hoài nhói đau!

26.11.2008

Lời của Gió

Mình nhớ là mình đã post một bài có tựa đề là “Suy nghĩ về Cây, Lá và Gió”. Hi hi… Mình đã nói nếu được lựa chọn mình sẽ là Gió. Gió đang suy nghĩ và có nhiều điều muốn nói.

Gió nói rằng mình không phải luôn là cơn gió mạnh trong những cơn bão. Gió có những lúc thật yếu đuối. Gió muốn một cánh tay nào đó đưa ra giữ gió lại và nói rằng : “Gió ơi, hãy nghỉ ngơi đi!”. Gió bay mãi, bay mãi để kiếm tìm.Gió đi tìm đáp án cho suy nghĩ của mình. Lâu lắm rồi. Gió nghĩ mình có thật sự là “vô duyên” không? Gió tự hỏi mình. Gió hỏi bạn bè, hỏi mọi người nhưng vẫn chưa có một định hướng rõ ràng.

Gió đã bay, bay thật nhiều, thật xa và thật cao. Gió chu du khắp nơi. Gió đến những miền đất lạ, kiếm tìm những chân trời mới để tìm hạnh phúc thật sự cho chính mình. Gió đã từng là Cây. Gió đã từng sai lầm. Gió đã cố quên đi ký ức cũ để sống cho hiện tại và tương lai. Nhưng khó quá. Sao Gió chẳng thấy gì cả, chẳng thấy một nhánh cây hay một bức tường nào ngăn Gió lại cả. Gió buồn quá.

Gió yêu tự do. Đã có lúc Gió nghĩ: “Tự do muôn năm”. Vậy mà sau những mệt mỏi và bận rộn Gió nhận ra một điều thật đau đớn: Gió đang tự lừa dối chính cảm xúc và suy nghĩ của mình.Gió luôn khuyên mọi người sống thật với chính mình nhưng bây giờ chính Gió đang phải chạy trốn chính quyết định của mình. Gió muốn khóc, muốn gào lên cho bay hết những thứ luẩn quẩn không lối thoát cho cho chính mình. Gió thấy mình đang bị thổi đến giữa một sa mạc hoang vu không một bóng người. Gió đang bị thiêu cháy. Gió cần một sự giải thoát cho chính mình. Gió bế tắc.

Gió vẫn là một cô bé thôi. Gió cũng có tình cảm và sự ích kỷ chứ. Gió cũng có nhu cầu tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình. Đã bao lần Gió do dự, Gió suy nghĩ quá nhiều về những điều được và mất. Gió đã đánh mất nhiều thứ. Gió sợ. Gió liều và rồi chẳng biết phải làm sao nữa. Gió không muốn luôn làm người vĩ đại hy sinh hạnh phúc của chính mình vì hạnh phúc của người khác. Gió đã muốn đạp đổ cái nguyên tắc sống cứng nhắc của mình để mà bước tiếp

Gió đang có mâu thuẫn.Trái tim Gió nói hãy tiếp tục đi. Lý trí của Gió lại nói rằng Gió ơi hay dừng lại. Chính lúc này Gió đang ở giữa hai con đường. Gió chỉ ước giá như có một cái đích rõ ràng thì Gió đâu phải khổ thế này.

Gió đang suy nghĩ: Liệu có thật là “Đầu tư không bao giờ lỗ” hay không ????

Cố lên Gió ơi.

29.12.2006