“Mùa đông không biết hát những bài tình ca…”


Đã có những mùa đông, em một mình đi về trên cung đường gió,
Có chút lạnh lẽo trong cơn mưa chiều lẩn khuất giữa những làn xe.
Vẫn vững bước lặng thầm đi qua ngày giông bão,
Chờ gặp anh vào một ngày nắng đẹp hoặc rực sắc cầu vồng.
mua dong
Từng dòng người đi qua vội vã giữa dòng đời,
Có người quen – sơ – thân – và cả những kẻ lạ,
Nói dăm ba câu chuyện rồi nhẹ nhàng rút khỏi cuộc đời nhau như hơi thở.
Có người em từng thương, cũng có người yêu em nhiều,
Trao đôi ba ký ức, rồi vào một lúc nào đó bỗng trở thành kỷ niệm trong nhau.
Trang nhật ký chưa kịp lưu dòng thư tình đã vội vàng khép lại,
Cất giữ trên kệ sách, phủ lên từng lớp bụi thời gian.
Người ta bảo mọi thứ phải tùy duyên,
Mỗi người xuất hiện trong đời ta đều có một ý nghĩa,
Đừng mong cầu những điều xa xôi,
Đừng luyến tiếc quá khứ,
Mà phải sống hết mình với hiện tại.
Bởi có những điều một đi không trở lại,
Có những người không phải mãi bên ta.
Nếu mỗi ngày là một trải nghiệm để lớn khôn thêm,
Em trân trọng những điều đang có,
Những khoảnh khắc đã có,
Và cả những nghĩ suy dù chưa từng gọi thành tên.
Trời vẫn lạnh dẫu nắng vàng rực rỡ,
Vài ba lớp áo khoác người vẫn khẽ khàng run.
Bởi lẽ rớt rơi chút hơi ấm,
Bởi lẽ thiếu một tấm chân tình,
Bởi đông này vẫn còn vắng bóng ai…
Cơ mà người đừng chơi trò trốn tìm kỹ quá,
Vì em sẽ chẳng đứng mãi nơi đây để ngóng chờ.
Ơ thế đấy, tâm hồn chưa già đã có phần khô khốc,
Mùa đông này thật lạ, chẳng biết hát tình ca…
Huế, 18.12.2017
Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s