Chợt đến rồi chợt đi, những lu bu của công việc, của hoạt động và học hành. Mọi thứ như một thước phim, khi đã xem hết rồi lại thích ngồi ngắm nhìn tất cả để hoàn chỉnh cái cảm xúc còn lắng lại trong mình. Hì, nhiều lúc nghĩ sao mình rảnh rỗi thế. Ấy vậy mà dường như đã thành một thói quen…
Sáng nay thức dậy muộn sau một giấc ngủ dài đầy mệt mỏi. Nằm lỳ trong chăn để tránh cái lạnh của cơn bão nghe nói mới đổ bộ vào thành phố. Hì, “nhàn cư vi bất thiện”, cái ỳ ạch, lười biếng nó đeo bám và hướng mình tới những suy nghĩ vu vơ. Qua rồi cái tuần bận rộn với việc trường và việc khoa, điều mình muốn duy nhất giờ đây là tận hưởng cái cảm giác nghỉ ngơi hiếm hoi lâu rồi mới gặp lại. He he, mọi sự mệt mỏi tan biến như chưa hề bắt đầu. Không gian vắng lặng… Một vài phút cho sự nhìn lại mình chợt đến… Trầm tư một chút nào…
Mình đã bỏ qua một vài thứ khi đưa ra quyết định gì đó. Hì hì, một vài sự thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng nhưng có lẽ mình đang quen dần. Áp lực giờ đây không còn là gì với mình nữa vì có lẽ đã chai sạn với nó rồi. Điều nho nhỏ mình rút ra đến bây giờ là lúc nào mệt hãy nghỉ, có sức hãy tiếp tục, không nài ép bản thân mình cố gắng trong khi không còn chút sức lực nào nữa ^^.
Tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị là sức mạnh cho mình chiến thắng những mỏi mệt về sức lực và tinh thần trong thời gian qua. Những người bạn quả là tuyệt vời khi họ đứng bên mình, che chở và giúp đỡ mình chống lại những điều không tốt từ bên ngoài. Cảm giác thân thiết và gẫn gũi như một gia đình giữa những người mình thương yêu khiến mình cảm thấy yên lòng và ấm áp, thêm vững bước trên con đường mà mình đã chọn. Yêu mọi người quá! ^^
Xác định những điều có ý nghĩa thật sự đối với bản thân giúp mình có cái đích để hướng đến một cách rõ ràng. Cố gắng nào. He he, phải bắt đầu từ những cái nhỏ nhất…
Một buổi chiều lành lạnh… nhớ mùa đông ở Huế quá đi thôi!
22.11.2007