Vết thương lòng tuổi thơ em…

Chiều nay tìm hiểu về mấy khóa học dành cho trẻ, tình cờ đọc một nội dung liên quan đến việc hàn gắn vết thương lòng cho các bạn nhỏ ở những gia đình có mất mát (bố mẹ lục đục, đã chia tay hoặc có người mất), lòng bỗng có chút bồi hồi.

Chợt nhớ câu chuyện của một bạn nhỏ đã thủ thỉ với mình ngày học làm vòng đeo tay:
– Mẹ con tội lắm cô ơi!
– Vì sao con nói mẹ tội nè?
– Dạ, ba mẹ con cãi nhau. Mẹ con buồn lắm
– Chắc là ba mẹ có khác biệt quan điểm nhau chút thôi, rồi ba mẹ sẽ sớm làm lành và vui vẻ lại nè. Con đừng lo quá nha.
– Dạ con không biết. Giờ ba không ở với ba mẹ con con nữa cô ơi.
– Vậy giờ mấy mẹ con con đang ở đâu?
– Dạ, mẹ đưa chị em con về ở với bà ngoại ạ.
– Tụi con về nhà ngoại lâu chưa?
– Dạ mẹ con con về ngoại cũng được một thời gian rồi.
– Vậy thời gian qua ba có liên lạc gì với tụi con không?
– Dạ không ạ.
(Lắng)
– Cô ơi, có lần con thấy mẹ khóc. Con biết mẹ buồn lắm á. Có điều không nói cho mẹ biết con thấy mẹ khóc, con không muốn mẹ biết con thấy mẹ buồn.
– Đứa trẻ ngoan, mẹ con phải rất hạnh phúc khi có đứa con gái tình cảm như con. Thế con làm vòng tay này tặng mẹ con phải không?
– Dạ, con muốn tặng quà để mẹ vui. Nhưng mà con làm chậm quá cô ơi, mấy bạn đã làm xong vòng của mấy bạn hết rồi!
– Không sao hết, các bạn làm xong vòng thì các bạn sẽ tham gia các hoạt động khác, con cứ làm đi, cô ngồi lại đây với con cho đến lúc xong vòng tay của con. Con không phải ngồi một mình đâu, đừng lo lắng chi cả, cứ yên tâm tập trung làm vòng của con thôi. Con xem nè, dù con làm chưa nhanh bằng các bạn nhưng vòng của con đang làm rất đẹp. Cô tin sau khi hoàn thành, nó là một cái vòng rất tuyệt vời.
– Thiệt hả cô. Mẹ con sẽ thích phải không cô?
– Cô chắc chắn mẹ con sẽ rất thích, bởi nó thật sự đẹp và được làm bằng tất cả thành ý, tình yêu thương của con.
– Dạ.
Thế rồi cô bạn nhỏ ấy lại cặm cụi ngồi tết vòng, bỏ cả bữa ăn nhẹ, bỏ cả giờ giải lao, chỉ chăm chú tỉ mỉ làm công việc của mình. Cô bé thao tác còn chậm, đôi khi còn làm sai, mình phải giúp tháo nút ra để bé thắt lại, nhưng trên hết, nhìn thấy sự kiên trì và tỉ mẩn của con, mình vô cùng xúc động.

Khi các bạn đã lác đác ra về, cô bé mới làm xong chiếc vòng của mình. Bé cầm thành phẩm khoe mình với ánh mắt long lanh:
– Cô ơi, con làm xong rồi nè.
– Con gái, con giỏi lắm. Nhận được món quà này, mẹ con sẽ rất vui.
– Dạ, vài bữa con sẽ làm cho em con thêm một cái vòng nữa.
– Con không chỉ là đứa con ngoan mà còn là một người chị thương em nữa. Mẹ con thật sự có thể tự hào về con.
Cô bé cười vui híp mắt.

Mẹ đến đón, cô bé chạy ào ra ngay đưa ngay vòng tay tặng mẹ:
– Mẹ ơi, con làm vòng tặng mẹ này….

***
Lại nhớ câu chuyện của một người bạn cũ. Một cô nàng xinh xắn, cao ráo, fan hâm mộ xếp hàng dài. Cơ mà anh chàng nào cô ấy cũng chỉ quen dăm bữa rồi thì bỏ. Thậm chí, lâu lâu mọi người lại bàn tán cô ấy đang cặp với anh này, anh kia đã có người yêu, đã có gia đình. Bạn bè có quan tâm, can ngăn khuyên cô ấy nên yêu nghiêm túc một anh tử tế, cô ấy chỉ cười nói gọn:
– Tao chả thích yêu nghiêm túc. Tao chả tin vào tình yêu, thì làm quái gì tao phải cột mình với một ai đó cho nhọc thân. Sống thế này vui hơn.

Nghe thế, bạn bè tản hết, định vị cô ấy là đứa thích đùa giỡn với tình cảm, ai dại dính vô tự chịu. Thân cô ấy, cô ấy lo, riết cũng chẳng ai hỏi tới nữa.

Chỉ là vô tình một lần lúc cô ấy say, mình được nghe cô bạn ấy tâm sự:
– Tao buồn lắm mày ơi. Mẹ tao yêu bố tao nhiều lắm, hy sinh vì gia đình nhiều lắm, vậy mà bố tao vẫn nỡ bỏ nhà đi với gái. Bị gái đá thì về khóc lóc xin mẹ tao tha thứ, được một thời gian thì chứng nào tật ấy, cái thói lăng nhăng không chừa. Hồi đầu tao còn xót, thương mẹ. Sau tao thấy bố tao cứ năm lần bảy lượt như thế, tao đâm hận bọn đàn ông. Tao ghét mấy thằng đàn ông tham lam, không biết trân trọng tình cảm chân thành. Tao không tin vào tình yêu thề non hẹn biển của mấy chả. Tao chơi đùa với mấy chả, phá được cặp nào tao phá hết, để mấy lão biết mùi bị đá, bị phản bội là thế nào. Cái loại không biết trân trọng người thật lòng thật dạ yêu thương mình thì không xứng đáng có được hạnh phúc…

Nhỏ vừa nói, vừa khóc rồi mệt quá ngủ thiếp đi. Nhìn nhỏ khi đó mình chỉ biết thương, rồi nghĩ bụng mong sau này có một anh nào ấy có thể dành cho nhỏ một tình yêu đủ lớn để chữa lành nỗi hận thù, khôi phục niềm tin trong nhỏ thì tốt quá…

***
Nhớ về những câu chuyện này và bất giác muốn kể lại. Bố mẹ mình à, các bạn nhỏ không chỉ nghe những điều chúng ta giảng dạy, mà còn đang nhìn những chuyện chúng ta làm, cách chúng ta hành xử, đối xử trong gia đình với nhau cả đấy. Đừng nghĩ nhỏ tuổi là không hiểu chuyện. Có những việc, chúng ta vô tình để lại những vết thương lòng, những ám ảnh và những hệ lụy về mặt tâm hồn lâu dài cho con trẻ lúc nào không hay.

Yêu thương, tôn trọng, lắng nghe và là người bạn chân thành của các bạn ấy, bố mẹ mình hen!

Huế, 04.02.2020

Advertisement