Em chào bình minh bằng một nụ cười thật tươi tắn. Nắng tung tăng ngoài cửa sổ. Mọi thứ như bừng sáng trong ánh mắt em. Những điều suy nghĩ trong lòng biến đâu mất, có một cái gì đó nhẹ nhàng và dễ chịu cứ len lỏi từ từ khiến em cảm thấy yên ả biết bao!
Đã lâu lắm rồi em cứ bí xị hoài với một khuôn mặt gầy gò và mệt mỏi. Em không biết tại sao nữa, cứ như một cái gì đó đưa đẩy tự nhiên. Màu hồng của cuộc sống trong mắt em cứ nhạt dần, thay vào đó là một màu xám xám. Nhiều điều xảy ra làm cho em hoảng sợ cuộc sống. Mọi thứ dường như trái ngược hoàn toàn với những điều em đã nghĩ, đã tưởng tượng, được dạy và được trang bị khi vào đời. Em cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa cuộc đời đầy những tất bật, bon chen và thủ đoạn. Nét ngây thơ trên khuôn mặt em biến đâu rồi, giờ nhìn vào em người ta nhìn thấy một cái gì thật từng trải, thật lạnh lùng và có chút đáng sợ nữa! Em hoàn toàn không biết mình đang thay đổi, em hoàn toàn không cố ý, em chẳng ý thức được, cho đến một ngày em nhìn vào tấm gương bám đầy bụi cũ kỹ…
Em suýt nữa đã không nhận ra mình trong chiếc gương đó. Em đã đen sạm đi rất nhiều, khuôn mặt căng tròn bầu bĩnh ngày nào giờ nhìn hốc hác thấy sợ. Đôi mắt nai nhín nhảnh và lanh lẹ hồi nào giờ được trang điểm bằng một vòng cung thâm quần dưới mắt, ánh nhìn đầy dò xét và nghi ngại. Vẫn là em đó mà sao em thấy sao xa lạ dữ vậy. Em lấy tay sờ lên mặt mình, nhéo một cái thật đau để biết không phải mình đang mơ. Bỏ gương xuống, em nhìn ra cửa sổ thẫn thờ, cái ngày xưa chợt đến làm cho em vừa vui mà vừa xót xa!
Online, em mong mình tìm thấy một điều gì đó vui vui cho cuộc sống đã tẻ nhạt từ lúc nào của mình. Bạn của em lên ùn ùn nhưng sao em chẳng buồn chat chít gì, bâng khuâng, em gõ đại một địa chỉ trang web nào đó. Buzz! Thằng bạn ít nói của em chui vào kêu tám. Em kêu buồn, kêu chán. Thế là hắn gửi liền cho em một lốc địa chỉ biểu em vào coi có gì hay không. Để xem, em click vào từng đường link. Nhiều thứ nhỉ, em tự nhủ “cái thằng kiếm đâu ra mà lắm thứ, giỏi ghê!”. Em đọc nhanh qua nội dung: một bài hát em đã nghe từ lâu nhưng giờ nghe lại thấy nó hợp cảnh, hợp tình ghê, tự nhiên cũng cảm thấy được sẻ chia và thông cảm chút chút, khá hơn nhiều rồi! Rồi một blog của ai đó, em đọc, rồi chợt thấy thương, tội nghiệp cho chủ cái blog đó. So với người ta, hình như những điều em mới nếm trải chưa phải được gọi là “bất hạnh” như em nghĩ, người ta thê thảm hơn nhiều nhưng người ta dũng cảm đối mặt với nó, không như em, toàn trốn chạy! Em thấy xấu hổ ghê! Một trang web khác chi chít những cái mặt cười ngộ nghĩnh!… Còn nhiều nhiều nữa, em cứ mải mê vào đọc rồi nghĩ. Cái gì đó đang nhảy tưng tưng trong em.
Bật một bài nhạc audition lưu trong máy, em lắc lư theo một cách vô ý thức. Ngoài cửa sổ trời đêm lành lạnh, một vài ngôi sao sáng nhấp nháy như đang chọc ghẹo em. Di động kêu báo hiệu có tin nhắn. Một người bạn ở xa. Nội dung chỉ có mấy dòng mà em cứ đọc đi đọc mãi rồi chợt bật cười. Tự nhiên em thèm nói chuyện với chị bé quá, (trong tất cả những người em quen, chị bé là người em tin tưởng nhất), nhưng chỉ tiếc là giờ chị đang ở nhà, không ở đây với em. Em nhắn tin cho chị, chị reply lại liền, lúc nào cũng vậy! Chị luôn bên em những lúc em cần chị nhất! Tự nhiên thấy yêu chị ghê thôi!
Lâu rồi em mới ngồi tịnh tâm trước khi lên giường ngủ. Tinh thần em bây giờ sảng khoái lắm. Em đã gửi email kể lại tất cả mọi thứ cho chị bé, chị bé đã hứa sẽ có một món quà tặng em. Hì hì, em muốn trời nhanh sáng quá, em muốn chạy xe đi lòng vòng quanh thành phố, kêu đứa bạn nào đó ra cafe nói chuyện bậy bạ, đi ngắm hàng siêu thị, rồi chơi game…
Một giấc ngủ thật ngon và thật sâu đã đến với em. Em đã mơ, mơ thấy những điều tốt đẹp, mơ thấy những người em yêu quý. Một giấc ngủ thật dài. Em thấy yên tâm, em biết rằng ngày mai trời sẽ sáng và thật vui…
Tặng em
P/S: Bé ơi, em đừng buồn và suy nghĩ nữa nhé, có gì chị em mình cùng chia sẻ ha. Chị mới đọc ở một cuốn sách nói rằng: “Cuộc sống chỉ thật sự có ý nghĩ khi mình sống chứ không phải là trốn chạy!”. Em hãy xem tất cả là thử thách của cuộc sống! Cười nhiều nhiều (giống chị nè!) nhé! Lúc cười trông bé rất xinh đó. Ai ăn hiếp bé cứ méc chị nha, chị sẽ ủng hộ em… uýnh lại hắn! He he, bé ngoan, cố gắng vỗ béo (chị cũng đang thực hiện nè!), ngoan ngoan, không được lo nghĩ nữa. Bé còn trẻ lắm (về mặt này chị phải ganh tỵ với em này!^^), nhiều điều tốt đẹp đang chờ em mà, tin chị đi nhé! (nói vậy chứ nhiều lúc chị cũng khùng khùng điên điên lắm, nhưng chị không muốn ai giống chị cả, nhất là bé đó!). Smile nào! ^^
À, đây là món quà đầu tiên chị hứa tặng bé đó. Đọc để thấy lúc buồn bé xấu thế nào nhé (xấu vậy thì mấy chàng chạy hết đó –> cố gắng sửa đi nhe!). Để vài bữa chị vào Sài Gòn lại sẽ đem kẹo nhiều nhiều cho bé nhai mỏi miệng luôn!^^
29.08.2007