Không cô đơn


Có những lúc đi một mình trên con đường đông đúc, nhộn nhịp giữa lòng thành phố lại thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Một cảm giác hơi lạc lõng giữa những luồn xe, tiếng ồn và bụi bặm. Muốn tìm về cái gần gũi và đầm ấm của gia đình. Tự nhiên thấy nhớ mẹ, nhớ Huế kinh khủng!

Có những lúc ở nhà một mình, ăn cơm một mình, thấy tự do là thế mà sao vẫn muốn có một chút ồn ào, một tiếng cười hay hát hò của ai đó cho không gian bớt rộng rãi. Không gian lặng yên – cái cớ cho những suy nghĩ vu vơ. Nghĩ xa nghĩ gần rồi thấy buồn buồn (kiểu như nỗi buồn không tên không tuổi ấy bà con à). Nhiều lúc vui vui nghĩ lại thấy những lúc đó sao mình rãnh rỗi mà nghĩ tùm lum đến thế nhưng rồi mọi chuyện vẫn tái diễn, ngộ không?

Có những lúc cảm thấy mỏi mệt, muốn kiếm ai đó cho mượn cái vai dựa vào chút chút mà nhìn quanh nhìn quất chỉ thấy mình ta với ta. Hì hì, thế là phải tự mình an ủi mình, động viên mình. Nhưng an ủi thế nào, động viên thế nào trong lòng vẫn cảm giác trống trải và cô đơn một chút chút. Thế là tự trách mình sao đa sầu, đa cảm thế!

Có đứa bạn gửi message kêu rằng thương mình vì thấy bạn Huyền hay buồn, sợ bạn Huyền thấy cô đơn, rồi an ủi mình. Lúc mới đọc thấy ngạc nhiên ghê, bạn đó với mình cũng ít nói chuyện mà sao tự nhiên viết thấy lạ lạ. Tự hỏi cái mặt mình thấy thảm lắm hay sao mà bạn ấy viết thế. Soi lại gương một chút, thấy cái mặt ốm đi một tẹo, đen đi một tẹo và nụ cười có méo mó hơn một tẹo. Đôi mắt thấy nó cũng hơi buồn (buồn ngủ ấy!), tóc tai rậm rạp hơn một chút… Đánh giá chung là “nhan sắc” có xuống cấp thiệt (–> quyết tâm cải thiện nhanh chóng!)

Đọc xong một cuốn sách tự nhiên hiểu ra một điều là “mình đang tự tạo áp lực tinh thần cho mình”. Có những chuyện sẽ có cách vượt qua mà mình cứ giữ mãi trong lòng. Và cô đơn thật sự là một điều xa lạ vì xung quanh mình luôn có những người bạn sẵn sàng chia sẻ, có chăng là mình cứ ôm khư khư một cục buồn và cục nghĩ to bự trong bụng thôi. Bỗng dưng nhớ ra một việc làm đơn giản mà mình vẫn làm hồi xưa (rồi lâu nay quên làm hồi nào không biết!) là mỗi sáng chào bình minh bằng một nụ cười!

Chưa bao giờ thấy mọi thứ thật sáng sủa và êm đềm đến thế, có lẽ bởi mới tìm ra một “chân lý” : Mình không cô đơn!

24.08.2007

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s