Dạo này tui…


Ngày nắng – bỗng dưng muốn viết dăm ba điều sến súa, nhưng gõ rồi lại xóa không biết bao lần. Có lẽ bởi trái tim đã khô cằn lâu ngày nên muốn ướt át cũng cần chút mưa tưới mát thì câu chữ mới tuôn trào mạnh mẽ được.
Ngày gió – bỗng dưng muốn chạy xe thong dong dưới những tán cây và nhớ về một lúc nào đó. Nhớ về mùa chò nâu xoay xoay ở những ngã tư đường chờ đèn đỏ. Nhớ về những đợt lá me bay trên cung đường từng qua. Nhớ về từng đợt bụi đường cuộn lên theo gió cay xè mắt. Nhớ về cái lành lạnh khi vạt áo khoác bị thổi bung lúc một mình chạy xe ngược chiều gió.
Ngày mưa – bỗng dưng muốn ngồi nhâm nhi tách trà nóng ở một góc cà phê có cửa kính nhìn xuống đường, vừa ngắm mưa, vừa quan sát từng dòng người áo mưa nhiều màu sắc qua lại, vừa thưởng thức những bản nhạc tình thấm dần theo cái hơi lạnh phà phà từ máy lạnh của quán.
Ngày…,
Có hàng trăm ngàn thứ để làm, để suy tư và nỗ lực. Trong quay cuồng bận rộn vẫn luôn dành một góc nhỏ trong tâm hồn cho dăm ba điều vu vơ. Có những giả định vu vơ, có những mơ tưởng vu vơ, có những xúc cảm vu vơ. Những vu vơ ấy cứu rỗi những khi đớn đau, bất lực trước dòng đời và tình người trắng đen, xô bồ. Nụ cười vẫn tươi, ánh mắt vẫn ôn nhu trước những điều dễ thương cuộc sống đem đến. Thế là vẫn ổn.
Đêm…,
Bỏ lại ngày dài làm việc sau lưng, đối diện với chính mình giữa căn phòng trống. Có khi nhớ về những người cũ tui thương và người thương tui cũ cùng những ký ức dễ chịu. Có khi nghĩ về những điều ngọt ngào, ấm áp có được từ một người bạn phương xa, từ một người thân bên cạnh, từ một người chị em, từ cả một ai đó không rõ vô tình hay hữu ý. Có khi hối tiếc về một điều đã bỏ lỡ hoặc đến quá muộn màng. Có khi hy vọng về một ngày mai không biết trước. Có khi tủm tỉm cười lúc đọc được một trang sách hoặc bài viết quá đỗi chân thật, vô tư. Có khi trầm mặc trong một album nhạc nào đó và nghĩ suy về tương lai, về những giấc mơ của chính mình.
Có những người đi qua, có những điều qua đi. Có ngày xưa, có quá khứ, có hôm nay, có hiện tại, có ngày mai, có tương lai. Thi thoảng có thể nhớ, có thể tiếc, có thể còn chút vấn vương nhưng một khi đã hướng tới phía trước thì không quay đầu lại về phía sau dù đó có là quá khứ huy hoàng hay thương đau. Thứ tha cho ngày cũ đã qua, buông bỏ những điều không thuộc về, tử tế với hiện tại, mở lòng với những người bên tui hôm nay. Cuộc sống như thế sẽ trọn vẹn hương vị hơn.
Ừ thì, cứ mỉm cười, cứ yêu thương, rồi trái tim sẽ bao dung đón nhận những ngày nắng – gió – mưa và đến một lúc nào đấy sẽ ấm nóng trở lại, nhỉ!?!   
Huế, 15.10.2017
Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s