Có những cái hẹn, từng là lời nói vu vơ, rồi thì tưởng như lời hẹn đó đã lạc mất qua bao không gian, thời gian giữa dòng đời bận rộn. Ấy vậy mà bỗng một ngày, với một chuyến đi chớp nhoáng, lời hẹn ấy được thực hiện, giữa bối cảnh tưởng như không ngờ nhất.
***
-“Tại sao em về Huế?”
– “Em sẽ quay lại SG chứ?”
– “Em có nhớ…”
– …
Có hàng trăm câu hỏi, nếu chúng được hỏi ở thời điểm nào đó trong một ngày nào đó của hôm qua, chúng ta có lẽ đã tìm ra đáp án cho mỗi người và cả đáp án chung cho tất cả. Chúng ta đã chọn sự lặng lẽ quay bước ngày đó, nên đáp án nếu có của ngày hôm nay cũng đã lỡ mất một nhịp thời gian nào đấy. Nếu có nhắc lại cũng chỉ để tháo gỡ những băn khoăn còn nợ của ngày xưa cũ, phải không?
***
Có những điều đã từng là niềm vui giản dị mà chúng ta từng tìm kiếm, giờ trở nên quá đỗi mờ nhạt hôm nay. Cái nắm tay ấy đã từng quen thuộc nhưng giờ đây không còn đủ sự ấm áp trong em để giữ lại bàn tay em trong bàn tay người. Cảm xúc một khi đã có sự thay đổi về “chất”, thì quá khứ sẽ chỉ là quá khứ. Điều quan trọng với mỗi người bây giờ là hiện tại. Và em hiểu rõ cảm giác trong em hiện giờ cũng như bầu trời, hơi ấm mà mình tìm kiếm.
***
Người hỏi giờ em dạo này thế nào? Em nói em đang vui với cuộc sống hiện tại.
Người hỏi em có đang hạnh phúc không? Em cười…
Người lại nói em không cần cười nhiều, chỉ cần cười thật thống khoái, thật vui vẻ là được vì nụ cười ấy bình yên lắm…
***
Người dặn dò hãy chọn người đàn ông cho em được bờ vai bình yên để dựa vào, họ phải quan tâm em đủ tốt, yêu thương em thật nhiều, biết chở che, bảo vệ cho em vì đôi khi em cứ quên đi chính mình, nghĩ quá nhiều cho người khác.
Người nhắc em đừng quá mạnh mẽ, đừng quá bướng bỉnh, đừng quá gắng gượng, đừng quá tham công tiếc việc, khi mệt mỏi hãy nghỉ ngơi, khi buồn thì cứ khóc thật to cho thoải mái, đôi khi cứ mặc kệ tất cả mà sống cho bản thân nhiều hơn.
Người thật tâm chúc em vui vẻ, an yên và hạnh phúc.
***
Đâu đó trên hành trình em đã qua, người từng đồng hành cùng em một đoạn đường. Không đủ duyên để đi một quãng đường dài hơi hơn, nhưng mỗi người cũng đã từng có được những khoảnh khắc vui vẻ cho riêng mình. Chúng ta đã chọn những hướng rẽ khác nhau, chỉ từng quên gửi nhau một lời chào tử tế tại đoạn rẽ. Nhưng có lẽ cuộc sống đã cho chúng ta cơ duyên để trả lại nhau một lời tạm biệt trọn vẹn. Sau lần tạm biệt này, người và em – những người quen cũ – vẫn tiếp tục đi con đường mình đã chọn, yêu người trái tim chọn lựa, không vướng bận, không nợ nần gì nhau.
***
Cảm ơn người vì đã dành cho em rất nhiều điều tử tế, những lời khuyên, dặn dò đầy chân tình và cả những lời chúc phúc. Em mong người sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình.
Tạm biệt nhé!
Huế, 31.08.2018