Mỗi khi chạy xe một mình giữa những cơn gió qua những con đường thân quen, thỉnh thoảng em lại nghĩ về quá khứ. Nghĩ và nhớ khác nhau lắm nhỉ. Nhớ là không quên, mãi hoài bị ám ảnh, còn nghĩ đơn giản chỉ là nghĩ – bất chợt và ngẫm sâu hơn về điều gì đó. Ấy thế là em đã dần bớt nhớ và chỉ thi thoảng nghĩ mà thôi… 🙂
Quá khứ là một cái túi không đáy, bởi lẽ cứ thêm một ngày trôi qua là quá khứ lại dày thêm. Quá khứ của em ngày hôm nay đã có thêm nhiều nhiều những điều mới, ấy thế mà trí nhớ em hình như cứ dần nhỏ lại. Có những điều em đã từng rất nhớ nhưng hình như đang quên đi từng chút một, có những câu chuyện đã từng đeo bám em đêm đêm trong giấc ngủ chập chờn hình như đã bắt đầu rong chơi ở một nơi nào đó. Có khi em đã từng hoảng sợ bởi em không biết đến một ngày nào đấy liệu em có quên hết đi những điều em chưa bao giờ từng nghĩ rằng mình sẽ quên?!?
Em cảm nhận được những đổi thay đang diễn ra trong em. Giống như một cơn gió vô hình thổi qua khiến cho chiếc lá đang ngủ đông bỗng cựa mình thức giấc, em đã dần nhìn và đón nhận thế giới bằng một đôi mắt khác hơn. Em bớt phủ lên những điều thân quen em thấy, em gặp xung quanh bằng trí nhớ và kỷ niệm mà bắt đầu chiêm ngưỡng nó với một cảm xúc tinh khôi. Khi bớt áp đặt quá khứ vào hiện tại, tâm hồn em cũng bỗng trở nên dịu nhẹ hơn. Đó là điều đáng mừng – em nghĩ thế.
Quá khứ của ngày hôm qua đã cách xa hôm nay của hiện tại rất rất nhiều chương trong cuộc sống của em. Cũ thì là cũ, dù có muốn hay không. Điều em cần làm là đọc tiếp những chương mới để hoàn thành lần lượt từng cuốn sách trong cuộc sống của mình. Kệ sách của em bây giờ đã nhiều lắm những cuốn sách được đánh dấu đọc dở, điều này rốt cuộc ngẫm lại cũng chỉ làm những người viết nên những cuốn sách đó thấy buồn còn bản thân em thì không thật sự trọn vẹn được điều gì cho chính em. Có lẽ đã đến lúc em phải khác đi, bởi thời gian đang trôi đi nhanh lắm…
Tạm biệt quá khứ nhé, em còn nhiều điều phải làm hôm nay. Và để ngày nào đó, em sẽ lại bắt đầu… ^_^
Tp.HCM, 30.06.2014