Để ngày nào đó…

Mỗi khi chạy xe một mình giữa những cơn gió qua những con đường thân quen, thỉnh thoảng em lại nghĩ về quá khứ. Nghĩ và nhớ khác nhau lắm nhỉ. Nhớ là không quên, mãi hoài bị ám ảnh, còn nghĩ đơn giản chỉ là nghĩ – bất chợt và ngẫm sâu hơn về điều gì đó. Ấy thế là em đã dần bớt nhớ và chỉ thi thoảng nghĩ mà thôi… 🙂

Quá khứ là một cái túi không đáy, bởi lẽ cứ thêm một ngày trôi qua là quá khứ lại dày thêm. Quá khứ của em ngày hôm nay đã có thêm nhiều nhiều những điều mới, ấy thế mà trí nhớ em hình như cứ dần nhỏ lại. Có những điều em đã từng rất nhớ nhưng hình như đang quên đi từng chút một, có những câu chuyện đã từng đeo bám em đêm đêm trong giấc ngủ chập chờn hình như đã bắt đầu rong chơi ở một nơi nào đó. Có khi em đã từng hoảng sợ bởi em không biết đến một ngày nào đấy liệu em có quên hết đi những điều em chưa bao giờ từng nghĩ rằng mình sẽ quên?!?

Em cảm nhận được những đổi thay đang diễn ra trong em. Giống như một cơn gió vô hình thổi qua khiến cho chiếc lá đang ngủ đông bỗng cựa mình thức giấc, em đã dần nhìn và đón nhận thế giới bằng một đôi mắt khác hơn. Em bớt phủ lên những điều thân quen em thấy, em gặp xung quanh bằng trí nhớ và kỷ niệm mà bắt đầu chiêm ngưỡng nó với một cảm xúc tinh khôi. Khi bớt áp đặt quá khứ vào hiện tại, tâm hồn em cũng bỗng trở nên dịu nhẹ hơn. Đó là điều đáng mừng – em nghĩ thế.

Quá khứ của ngày hôm qua đã cách xa hôm nay của hiện tại rất rất nhiều chương trong cuộc sống của em. Cũ thì là cũ, dù có muốn hay không. Điều em cần làm là đọc tiếp những chương mới để hoàn thành lần lượt từng cuốn sách trong cuộc sống của mình. Kệ sách của em bây giờ đã nhiều lắm những cuốn sách được đánh dấu đọc dở, điều này rốt cuộc ngẫm lại cũng chỉ làm những người viết nên những cuốn sách đó thấy buồn còn bản thân em thì không thật sự trọn vẹn được điều gì cho chính em. Có lẽ đã đến lúc em phải khác đi, bởi thời gian đang trôi đi nhanh lắm… 

Tạm biệt quá khứ nhé, em còn nhiều điều phải làm hôm nay. Và để ngày nào đó, em sẽ lại bắt đầu… ^_^

 Tp.HCM, 30.06.2014

Advertisement

Lắng,

Mưa,

Gió thổi mạnh, rạp cả những thân cây, mưa càng nặng hạt, mặt đường tràn ngập nước. Không khí se se lạnh…

Khuya,

Thi thoảng một tia chớp sáng đánh ngang cả một góc trời. Ánh sáng lóe lên rồi tắt ngấm giữa nền trời đen kịt. Thành phố dần chìm vào giấc ngủ sâu…

Cảm xúc,

Hôm nay mình tạm biệt một thứ cảm xúc kỳ lạ. Thứ cảm xúc lập lờ trắng đen giờ đã thành dĩ vãng. Như bầu trời sau cơn mưa, không khí sạch, trời quang đãng, hơi nước còn đọng lại tuy tạo cho con người ta cái cảm giác hơi se se, nhưng là cái lành lạnh dễ chịu có thể giúp mình ngủ thật ngon.

Gió,

Sau một hồi quẩn quanh với khu vườn bí mật, cũng đã đến hồi quay ra để thực hiện tiếp hành trình phiêu du của mình. Mặc cho cây lá còn vương chút tiếc nuối những làn gió nhẹ mỏng manh, mặc cho những chú chim nhỏ sẽ lạ lẫm khi sớm mai thức dậy khu vườn bỗng lặng gió, gió vẫn nên đi.

Con người,

Vốn phức tạp như muôn đời vẫn thế, bất kể là gái hay trai, già hay trẻ. Chúng ta thường đòi hỏi người khác phải hiểu ta trong khi rất nhiều khi chính ta cũng chưa hiểu bản thân mình. Chúng ta thường thỏa hiệp bằng cách tự cho mình thêm thời gian để cân nhắc, nghĩ suy nhưng quên mất rằng cuộc sống sẽ vẫn trôi theo quy luật muôn đời của nó. Chúng ta tìm kiếm cảm giác mới mẻ nhưng lại không dám mạo hiểm cho mình cơ hội thử thách, khám phá. Chúng ta mong muốn sự rõ ràng những chính mình lại không thể rạch ròi cảm nhận từ bên trong. Chúng ta muốn có được tương lai nhưng lại không tự tin nắm bắt hiện tại. Chúng ta muốn hạnh phúc nhưng mãi trăn trở những nỗi niềm của quá khứ. Chúng ta muốn mọi thứ thật vẹn nguyên nhưng trong tâm ta không dám tin vào sự tròn đầy. Chúng ta muốn tiếp tục phiêu lưu, chinh phục  những chặng đường mới nhưng lại luôn mong có ai đó ở phía trước sẽ chờ ta hoặc ai đó phía sau sẽ luôn dõi mắt ủng hộ ta. Chúng ta quả thật tham lam, quá tham lam!

Cuộc sống,

Có được có mất, có vui có buồn. Ý nghĩa cuộc sống đôi khi cao xa vời vợi bằng những ngôn từ mỹ miều kiểu như lý tưởng sống, hệ giá trị, ước mơ, hoài bão nhưng nhiều khi vẫn được định nghĩa giản đơn bằng niềm vui khi có được cảm giác ẤM – ĐỦ – ĐẦY hay nỗi buồn khi chợt phát hiện ra mình đã mất đi một cái gì đó cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa. Bức tranh cuộc sống vì vậy tùy khúc, tùy lúc mà ánh cười hay nước mắt sẽ là sắc màu chủ đạo…

***

Tối nay đọc được một dòng đâu đó, đại ý rằng: khuôn mặt ta có thể hằn những nếp nhăn nhưng đừng bao giờ để trái tim ta có những nếp nhăn, nghĩa là đừng làm tâm hồn ta già cỗi. Gió vẫn thổi, đêm sẽ vẫn qua đi và ngày đang tới…

Hôm qua thật có buồn, nhưng trái tim cực thanh thản. Hôm nay là một ngày hoàn toàn mới – bớt tham lam, bớt hờ hững!

🙂