Sau cơn buồn là những niềm vui – thật nhẹ & cũng thật lạ,


Đã có khi mở mail là một nỗi ám ảnh. Không phải vì sự nặng nhọc của khối lượng nó chứa đựng mà là vì một điều gì đó buộc mình phải suy nghĩ, phải nhìn nhận lại tất cả mọi việc và bản thân…

Đã có khi giận quá không nói nên lời, cứ đi lòng vòng quanh 1 cái tâm. Có khi chẳng muốn nói chuyện gì hết bởi vì sợ rằng chỉ cần mở miệng ra là sẽ mắng ngay cho một ai đó 1 trận tơi bời khói lửa…

Đã có khi tự hỏi mình sẽ trụ được bao lâu ở cái trạng thái cân bằng đang ráng gìn giữ này. Đến rồi đi, từ câu chuyện này đến câu chuyện khác. Như một người mải miết trên con đường tấp nập, chợt thấy mệt mỏi khi bị cuốn theo cái luồn di chuyển đó, muốn tấp vào lề nghỉ 1 tẹo để sạc lại sức lực cho hành trình kế tiếp…

Đã có khi muốn thế giới một ngày không có điện thoại di động, laptop & internet…

Đã có khi chán ngán những bữa cơm hộp trưa, muốn chạy ngay về nhà để ăn bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng của mami…

Đã có khi nghĩ rằng có nên chăng hãy cứ ích kỷ đi 1 tí…

Và rồi,…

  ..sau những lần “đã có khi” đó, phát hiện ra được vô khối điều thú vị mới mẻ:

     rằng em chỉ cô đơn khi em “ôm” tất cả cho riêng em,

     rằng em chỉ mệt mỏi khi quên mất những điều mình đang làm là vì điều gì

     rằng em chỉ buồn vì em nhìn thấy vẫn hãy còn “non” quá sau bao va đập, té lên té xuống mà không thấy rằng sau những vấp ngã đó em đang “nhớn” thêm 1 tí so với ngày hôm qua

     rằng em chỉ nản khi em không tìm thấy sự tích cực trong chuỗi khó khăn mình đang phải đương đầu

     rằng em chỉ bận rộn khi em chưa  làm chủ được thời gian của bản thân và cho mình chút thời gian để thảnh thơi và quậy phá

     rằng em chỉ đau đớn khi em nghĩ quá nhiều về những vết thương

     rằng em nhận & có được rất nhiều điều trong cái mớ bòng bong: sự lớn lên của cảm thông, sự quyết tâm của bản thân, sự sẻ chia của bạn bè, đồng đội, hay đơn giản là cái email, nụ cười và ánh mắt đang cay cay của 1 cô bé đang rối bời giữa những nghĩ suy…

Một bữa ốc trưa đầy nắng nóng mà vẫn có thể cười hỉ hả cùng team. Một buổi tối bị cô bạn thân (chủ quán ăn) cho ngồi chờ món đến đói rã ruột mà vẫn thấy thương thương & khâm phục lắm lắm cái dáng tất bật đó. Một hồi đi bộ vòng đi vòng lại với đồng chí siêu nhân chỉ để quyết định 1 chuyện rất “phức tạp”: “Tối nay ăn món gì?”. Một lần gặp đứa bạn thân mà nói đủ chuyện trên trời dưới đất quên mất cả giờ phải về. Một chút ớn lạnh khi xem phim kinh dị một mình. Một chút lười biếng khi xách luôn cả một bữa ăn lên tận gác để thưởng thức mình ta với ta mà vẫn có thể vừa ăn vừa chơi game, lướt web. Một chút phê phê, điên điên khi cùng chiến hữu đi “xem phim” người ta yêu nhau mà cùng luận bàn chuyện diễn viên, kịch bản & đoạn kết. Một chút đam mê khi say sưa với cuốn tiểu thuyết trinh thám và giật mình lâu lắm rồi không dành thời gian cho việc đọc truyện, tiểu thuyết…. Ai chà chà, nói chung là rất nhiều nhiều cái hay ho có thể khám phá.

Ngộ thật, tích góp sau những cơn buồn hình như sẽ trả lại những niềm vui – thật nhẹ & cũng thật lạ… 😉

26.02.2011

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s