…buổi cafe sáng sớm một mình một quán, nghe bài hát đầy da diết của Lệ Quyên mà quên không tập trung được vào tờ tạp chí cầm trên tay. Cái không khí lành lạnh trong sáng sớm, cái lạnh len lỏi chút ít vào bên trong.
… cái trưa ồn ào và chật chội không một không gian không lấy gì rộng rãi. Chẳng hiểu vì sao lại chọn cái quán này. Thiên hạ xung quanh thì đủ lứa tuổi, đủ đối tượng, không tìm thấy nét tương đồng giữa con người, câu chuyện với bối cảnh. Ấy vậy mà cũng đã có những phút thênh thang…
…chiều cafe gió lộng thổi từ sông vào. Cái oi còn lại của chút không khí nóng buổi ngày vẫn còn vấn vương. Trước mặt luôn là một ly sinh tố gì đấy. Cặm cụi hút, nghe, cười & chờ đón cái cảm xúc không đoán trước được. Căng thẳng một chút … nhưng thấy đời không nhàm chán!
…tối phóng xe cho gió đêm tát vào mặt. Luôn ước có một con đường cao tốc để có thể phóng xe đi mà không lo lắng gì, để có thể tự do thả hồn phiêu lãng mà không bị cắt đứt bởi mấy cái chuyện dở hơi hay gặp ngoài đường. Ngồi ở phía sau, lo lắng một chút nhưng cảm thấy được hòa mình thật sự vào cái bình yên ẩn giấu đầy bí ẩn của trời đêm.
…khuya, thao thức bên lappy thân yêu. Lọc cọc, lạch cạch gõ cái gì đó, hoặc gửi mail hoặc nghe nhạc… Lại một chút cảm xúc này, cảm xúc kia. Khi thấy mình vớ vẩn, lúc lại quá lãng mạn, đôi khi thì lạnh lùng đến xa lạ. Vẫn là mình mà sao khác quá. Khi vào giấc ngủ đầy bình yên, khi lại trằn trọc nghĩ một điều gì đó rồi thao thức, khi thì nửa tỉnh nửa mê với một giấc mơ khó hiểu nào đó… Chà, nói chung phức tạp theo kiểu của 1 người bình thường.
Ngày trôi vội vã. Công việc, gia đình & những mối quan hệ – tất cả như những chuyến xe xuôi ngược đồng hành cùng trên một chặng đường dài. Đêm ngắn ngủi với dòng cảm xúc, những nghĩ suy & trí tưởng tượng, sự sáng tạo. Lòng đầy yêu thương, cảm giác che chở & được chở che. Ấy vậy, mà hình như vẫn thiếu… VẮNG một điều gì đó chăng?
23.10.2010