Dưới đây được tính là văn xuôi cắt chữ, xét về vần điệu không được xem là thơ! ^^
———————–
Người đến, người đi, người ở lại
Đến đến, đi đi – vô thường tình
Gặp gỡ, tái ngộ, chia ly đó
Ý trời, lòng người – khó tính toan…
Tương phùng đây, chút tình nghĩa xưa
Giờ bạn, bè – âu là cái số
Vô, hữu duyên lòng người khó nắm
Có chăng tương ngộ phút giây này…
Những người xa lạ, thoắt thành quen
Một tiếng cười, câu chào hóa bạn
Trao nhau một thời tản mạn nhớ
Để khắc ghi, để quên, để cười…
Có nghĩa gì đâu, lời hẹn hò
Bay nhảy những suy nghĩ mông lung
Gửi trong gió trái tim ngờ vực
Là ta, là người hay hư vô?
Con đường trải ôm nắng, ta đi
Hàng cây reo đón gió, người về
Bồi hồi, những thổn thức đâu đó
Hóa nguồn cơn chảy mãi trong lòng.
Người tặng ta tấm lòng chân thực
Ta gửi người lời chúc an bình.
Mỗi khoảnh khắc đâu đây đã có
Bỗng trở thành kỷ niệm phút giây.
Ta viết, cho người và cho ta
Cho cả những người ta mới biết
Cho cả những người ta chờ đợi
Dù chẳng biết mây có theo gió về?
Sẽ có lúc trở thành quá khứ
Những điều ta ấp ủ hôm nay
Nhưng ai biết ngày mai liệu có
Ta và người chung bước cùng nhau?
Ta chờ, mong, ngóng, đợi, mơ ước
Về con đường và những hàng cây
Nơi đó, nhìn về xa tít tắp
Một hiện thực vốn chỉ trong mơ…
—————
Hẹn tái ngộ, những người đã biết, đang biết! ^_6
13.12.2011