Đôi khi thắc mắc vì sao trong hàng trăm người đi qua và gặp gỡ chỉ có duy nhất 1 người có thể không có gì đặc biệt lại để lại ấn tượng cho mình.
Đôi khi thắc mắc vì sao có những lúc mình phải hy sinh nhiều hơn những gì mình đã nhận được để rồi không nhận được một sự đánh giá và ghi nhận nào cả dù là nhỏ nhất
Đôi khi muốn làm một con người thật sự công bằng, thật sự lương thiện nhưng sao thấy khó khăn quá trời.
Đôi khi muốn trở nên hiền dịu một chút, bớt khó tính hơn một chút, biết cách làm không mất lòng ai cả…
Đôi khi không hiểu vì sao có một số người không bao giờ mình muốn gặp và làm bạn thân quen với họ.
Đôi khi không hiểu vì sao thỉnh thoảng nhìn một tấm ảnh, thấy một ánh mắt nhìn, cảm nhận một cách cư xử mà mình cảm thấy khó chịu đến thế.
Đôi khi muốn xem mọi thứ, mọi người xung quanh bằng cái nhìn màu hồng để cuộc sống là tuyệt đối của những điều tươi đẹp…
Đôi khi muốn kết thúc một điều gì đó, muốn đưa ra một quyết định mà không áy náy hay phải luyến tiếc nhiều…
Đôi khi…
Vậy mà…
Hihi. trong hành trình đi tìm câu trả lời cho những cái đôi khi… nhận ra: “Đơn giản vì đó là cuộc sống”! Cứ sống để không thấy bận tâm và thoải mái với chính mình là được. Mặc kệ những điều không vui, những kẻ đáng ghét, những giả dối để hướng về những niềm đam mê và vui thú của chính mình!
23.5.2008