Trốn & tìm


Em bâng quơ nhìn qua cửa sổ vào màn đêm ướt lạnh của cơn mưa đầu mùa hồi chiều. Tĩnh lặng một mình trong đêm, em thả hồn mình theo cái không khí âm ẩm và lành lạnh cho thư thái sau những điều phải suy nghĩ. Gõ những dòng chữ lách cách trên bàn phím của lappy thân thuộc, vào mạng ngắm người đẹp, đọc những bài tâm sự, lướt qua một chút sự kiện trong ngày và quyết định viết blog “doạ” giang hồ chơi.

Mấy hôm nay cứ mỗi sáng thức dậy, em lại lăn tăn một thoáng suy nghĩ vẩn vơ nào đó. Có một chút gì đó thách thức, có một gì đó đăm chiêu, có một gì đó hoài niệm, có một chút gì đó thắc mắc, có một chút gì đó hồ nghi và cũng có một chút gì đó cảm xúc không tên nữa. Em biết mình còn con nít lắm, cũng biết mình còn thơ ngây và dại dột thật nhiều trong cuộc sống đua chen này. Em vẫn chưa làm chủ hoàn toàn được cảm xúc của mình, em thi thoảng vẫn để cái hoang dại, khìn khìn và bụi bặm của mình nó “lộng hành” một cách thái quá. Em vừa muốn thả lỏng cho bản thân, vừa muốn nó tuân theo khuôn khổ và nguyên tắc sống của mình. Con người em tràn đầy mâu thuẫn. Em vẫn biết vậy nhưng cũng chưa thật sự biết mình nên làm sao.

Em chơi trò cút bắt với chính mình. Em rong ruổi rồi cũng tự mình “thả mồi bắt bóng” với chính mình. Em chạy đua với thời gian, bày trò với đủ thứ cảm xúc linh tinh và thậm chí đôi khi còn lẩn tránh bản thân mình nữa. Em biết đôi khi em nên chín chắn hơn một chút, quyết liệt hơn một chút, nhưng em biết mình cũng không thể thờ ơ với những điều mắt thấy tai nghe, những cảm nhận của bản thân và cảm xúc thật sự trong những quyết định của mình. Đã có lúc em tưởng mình mỏng manh như một một ngọn cỏ lau phất phơ trước cơn gió lạnh cần một góc khuất và một sự chở che ấm áp để có thể vẫn cứng cáp và mạnh mẽ như ngày nào. Em vẫn tin tưởng vào chính mình và sự lựa chọn đã đưa ra nhưng không phủ nhận là thỉnh thoảng trong một góc nào đó của tâm hồn, em cần một chỗ dựa vững chắc về tinh thần để có thể an tâm hơn về mọi điều.

Em đã lặng thinh ngồi trong chiều lất phất mưa bay trên ghế đá, ngắm nhìn cảnh vật trong cái u ám của đất trời. Cảnh nhìn buồn nhưng em chẳng bi quan, em chỉ chợt thấy nhớ nhà, nhớ tổ ấm thân thương có ba mẹ, bé Nụ ở Huế, nhớ cô bạn thân đã bị trễ mất cái hẹn quà sinh nhật vì một lý do ngoài ý muốn; em nhớ những ngày tươi đẹp của thời học sinh với những tình cảm bạn bè thật thơ ngây, trong sáng; em nhớ và chợt thèm những món ăn của miền đất cố đô những ngày mưa lạnh… em nhớ!

Nhiều sự kiện liên tục diễn ra làm em không thể không nghĩ cho tương lai sắp tới của mình. Em sẽ làm gì? ở đâu? sống như thế nào? ra sao?… Quá nhiều câu hỏi được đặt ra cho một sinh viên gần đến tuổi “già cỗi”. Một chút hồi hộp, một chút lo toan và tính toán có lẽ cũng sẽ là không thừa lắm trong hoàn cảnh của em như lúc giờ. Em đang suy nghĩ cho một sự kết hợp tốt nhất với em dù có thể em sẽ là người tham lam vô cùng!

Một tuần thôi, cái thời gian cũng kha khá đủ để em nhận thức thêm được ít điều về bản thân cũng như học cách sống có trách nhiệm hơn với chính mình. Em hiểu rằng làm được điều này cũng không phải là việc dễ nhưng em sẽ cố gắng để nếu không làm cho mình trở thành người tốt nhất thì ít ra cũng là người tốt hơn đối với mình và với mọi người.

Mưa, đang bị dị ứng bởi một nguyên nhân không tên, tu ở nhà… Tĩnh lặng! Một cuối tuần bình yên

03.5.2008

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s