Mưa

Tui nhớ hồi còn là sinh viên, có một đêm trời mưa. Chị bạn ở cùng phòng khi ấy đang có tâm sự, thế là chị rủ đi… ngắm mưa. Vẫn nhớ hồi ấy đi ra một số đường lớn, quốc lộ thì bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm. Ấy thế mà hai chị em chở nhau đi trong mưa hơn cả chục km, không áo mưa, không mũ bảo hiểm. Chuyện buồn cười xảy ra. Đang bon bon đi ngắm nhà người ta ở khu đô thị mới ngay đoạn đường bắt buộc đội mũ bảo hiểm thì có hai anh CSGT đứng trực sẵn đó để bắt mấy xe không đội mũ. Thấy hai chị em đi qua, hai anh ấy đứng nhìn rồi lên xe… đi theo. Nhìn lui thấy CSGT đi theo, mình khều khều chị bạn, lúc đó cái cảm giác lo lắng mới bắt đầu lấn át cái sự điên rồ lãng mạn của hai cô gái. Một hồi sau mấy anh ấy bắt kịp xe, chạy xe ngang hàng rồi quay qua nói: “Mặc áo mưa vào đi tụi em kẻo cảm lạnh đó” rồi chạy tiếp bắt các xe khác. Hai chị em nhìn nhau cười lớn, chắc người ta thương cái sự điên của mấy đứa này hơn là muốn phạt hai đứa khùng khùng tắm mưa giữa cái thành phố rộng lớn này. 🙂

***

Tui nhớ có lần tan học nghỉ muộn, chiều tối trời mưa trắng xóa, nhiều con đường ngập đến nửa bánh xe, cậu bạn thân cùng giảng đường chở về. Tình hình là cậu ấy còn cận nặng hơn tui, đeo cái kính dày cộp. Mà ai đã đeo kính đi mưa là biết cái cực khổ thế nào, nhất là khi mưa to. Trước mặt là mưa xối xả như tát nước vào mặt, dưới bánh xe là nước lênh láng, nhiều đoạn đường lại tối tối vì thiếu đèn đường. Lo quá mới bảo cậu ấy hay dừng lại ở đâu đó trú mưa tạm đợi ngớt mưa rồi về. Cậu ấy bảo: “Mưa lớn thế này, cậu ngồi sau cũng ướt hết rồi, về nhà sớm kẻo cậu lại cảm lạnh. Tớ chạy xe được, cậu cứ tin ở tớ”. Tui ngồi im sau lưng cậu ấy, tự dưng không thấy lo nữa, chỉ căng mắt nhìn đường, chỉ đường phụ cậu ấy thôi. Tình bạn qua những cơn mưa nắng ngày ấy vậy mà cũng hơn mười năm rồi. 🙂

***

Tui nhớ hồi mới đi làm, có đám cưới của người đồng nghiệp ở xa thành phố. Chị đồng nghiệp ấy cũng khá thân thân, không đi thì kì, mà tự chạy xe đi thì quá oải. Vậy là alo cho một tên bạn thân ở gần nhà, bảo “đi ăn tối không, H đãi”. Cậu ấy kêu đãi dịp gì, tui bảo cần đi ăn đám cưới trong công ty mà đường xa, trời mưa nữa, lười đi mà không đi không được. Cậu ấy kêu tui chuẩn bị rồi cậu ấy qua chở đi… ăn-tối-giá-cao. Đợt đó cả công ty rộn rã cả lên vì tưởng tui dẫn người yêu đi, có người khi đó đang để ý tui cũng bày chuyện giận dỗi, làm khó cậu bạn tui. Cả tuần sau đó tui phải đính chính cậu ấy là bạn thân thì mấy chị em xúm lại đòi giới thiệu cho làm quen vì biết cách quan tâm người khác, cao ráo, đẹp trai. Tính ra đến thời điểm này, cậu ấy là nam nhân duy nhất tui dẫn đi ăn đám cưới cùng dù không phải yêu đương gì. 🙂

***

Tui nhớ có ngày mưa tui ngồi sau xe một ông anh cùng khu nhà trọ. Hai anh em chơi khá thân, những ngày tui đi học thêm buổi tối không có xe thể nào cũng sẽ nhờ đến ảnh chở đi học và đến đón về. Có lần trời mưa mà phải tống ba, tui ngồi giữa. Tui thấy ngại ngại nên ngồi giữ khoảng cách với ảnh. Ảnh nhìn ra được bảo “em cứ ngồi tự nhiên, anh sẽ xem em như thằng bạn anh thôi, đường này hơi sóc, cần thì níu vào áo anh cũng được kẻo văng cả hai người ngồi sau luôn đó”. Về sau, trước khi tui chuyển đi nơi ở khác, ảnh lại chở tui đi vi vu ăn uống chia tay, trời hình như cũng mưa lâm râm. Hôm đó tự dưng ảnh nói: “H ơi, hình như anh thích em á”. Thấy tui im lặng không nói gì, ảnh nói tiếp: “Mà thích chắc khác yêu em nhỉ”. Tui cười rộ lên: “Thì bởi vậy anh với em là anh em tốt, chớ không phải là người yêu đó”. Thời gian sau đó có dịp gặp lại hai anh em vẫn vui vẻ nói những chuyện ngày xưa. Có những thứ tình cảm anh em trong sáng đến ngộ nghĩnh như thế. 🙂

***

Tui nhớ có những ngày SG mưa lớn, đi cà phê tui sẽ chọn góc ngồi có thể nhìn xuống đường hoặc có kính nhìn ra vườn. Tính ra dù nắng hay mưa, tui cũng sẽ thích chọn những góc đó, đơn giản là để ngắm nhìn con người và cuộc sống đang vận động, nhưng những ngày mưa thì thường sẽ chiêm nghiệm ra nhiều điều thú vị hơn. Có người bạn nói tui đừng đi cà phê một mình, hãy kiếm người đi cùng thì sẽ luôn có thu hoạch gì đó hay ho. Mà tui thì nếu không cà phê vì công chuyện, hẹn hò hoặc tám tít với các mối thân thiết thì tui vẫn khoái ngồi một mình với tách trà nóng bên cửa sổ, đôi khi là với máy tính trước mặt để làm việc. Một mình với tui không phải là cô đơn, mà là dành cho bản thân một khoảng không gian riêng để sắp xếp lại suy nghĩ, cảm xúc, thư giãn và lắng nghe chính mình. 🙂

***

Tui nhớ có những ngày mưa…

***

Đối với một đứa yêu những ngày nắng nhẹ, ngày gió mát như tui, ngày mưa là ngày lười nhác thích ở nhà đắp chăn đọc truyện, xem phim, hoặc đơn giản là làm việc gì đó kiểu như dọn dẹp hay … sáng-tác-nghệ-thuật. Nhưng mưa luôn để lại những kỷ niệm thú vị, đôi khi cũng rất đỗi thi vị và ngôn tình trong tui để khi nhìn lại những ngày mưa của hôm qua, lại mỉm cười vui vẻ và cảm thấy biết ơn. Có những người bạn, người quen, người thân đến, ghé ngang qua cuộc đời như những cơn mưa. Mưa đến rồi mưa đi, cơn mưa này đi, cơn mưa khác đến như một guồng quay bất tận.

Hôm nay là một ngày mưa…

Và tui sẽ có duyên đồng hành cùng ai tiếp trong những cơn mưa trên con đường phía trước nhỉ? 🙂 🙂 🙂

Huế, 08.09.2018

Advertisement

Mưa và cảm xúc!

Nghe cô chủ nhà nói mới biết hôm nay và ngày mai bị áp thấp nhiệt đới… hèn gì mà trời mưa rả rích và lạnh đến thế!

Dưới tác dụng của thời tiết và thuốc, người cứ lim dim lim dim muốn ngủ bất cứ lúc nào. Đã vậy từ giờ đến hết tuần ngày nào cũng trực chiến ở ngoài từ sáng đến tối! Oái ăm thay…!

Hai hôm nay gặp được 2 người làm mình thấy rất thú vị! 2 người đàn ông đến từ 2 thế hệ, xuất phát từ 2 nền văn hóa, 2 đất nước cách xa nhau nhưng có 1 điểm chung là đều rất giỏi và ham thích chia sẻ! Một người – đầy kinh nghiệm trong cuộc sống và công việc – dù rất tiếc vì sẽ sau một thời gian nữa mới có cơ hội gặp lại để học hỏi, nhưng mình sẽ ghi nhớ câu nói của người đó: “Bạn còn trẻ và hãy cố gắng thực hiện ước mơ của mình!”. Một người còn lại – trẻ tuổi và cực giỏi – có lẽ sẽ gặp và cộng tác dài dài vì mục tiêu cao cả! Thật vui vì có nhiều người để mình học hỏi đến thế! Nó làm mình thêm động lực để thực hiện những công việc đã vạch ra! Cám ơn cuộc sống! ^^

Chạy trong cơn mưa tối, Trọc và Trụi – hai đứa nhiều lời, sinh cùng ngày và có cùng cảnh ngộ tình cảm – nói với nhau thật nhiều điều! Ngôn từ mỹ miều nhất được nhắc tới là “mưa kéo dài cảm xúc!”. Hình như cái không khí ảm đạm, lạnh lẽo làm cho cả hai đều như sống lại cái mùa đông rét mướt của miền Bắc và miền Trung. Đi qua những con đường, nhìn vào những hàng quán, chợt mỉm cười với những sự kiện và kỷ niệm xưa tìm về. Vui vẻ và thanh thản, thế là đủ!

Dạo này chợt phát hiện ra một khả năng tiềm ẩn (hay là được học hỏi và tôi luyện từ cuộc sống nhỉ???) đó là sự nhẫn nhịn! Giờ gặp chuyện đáng tức giận thì mình vẫn có thể bình thản với một chút hơi bực mình + im lặng và cảm giác đó nhanh chóng qua đi! Có thể như thầy quản trị nhân sự đã dạy: “Đừng bao giờ nghĩ mình phải có trách nhiệm cải tạo thế giới để tự làm khổ mình!”. Có lẽ điều đó đúng, mỗi cách sống sẽ có một hệ quả tất yếu sau này, và đó là thái độ mà người ta đã tự chọn, mình không phải là họ nên có thể không hiểu! Một điều nho nhỏ mà mình và Trụi đã rút ra sau khi đúc kết những sự kiện này là :”Đừng bao giờ nghĩ một ai đó giống mình. Điều quan trọng là chấp nhận sự khác biệt trong cuộc sống! Ai đáng thân thì thân, ai đáng chỉ quen sơ thì chỉ quen sơ, biết người tốt để chơi, người xấu để tự vệ!…” Ôi, đó mới là cuộc sống!

Nguyên tắc 20/80 thật là tuyệt vời. Đúng trên nhiều góc độ và khía cạnh! Khá thú vị! Mới được chia sẻ thêm một ý kiến (từ bạn Cường bà bà) về nguyên tắc này trong quan hệ bạn bè! Tự nhiên cảm thấy đáng thương cho một số nhân vật mình quen biết! Có thể họ đang nghĩ mình hạnh phúc nhưng chưa ngộ ra cái không vui lắm trong tương lai! Thôi, thì cứ biết thế vì dù sao có nói cũng chẳng ai nghe, mà có nghe cũng chưa chắc họ dám mạo hiểm thực hiện vì sợ mất một cái gì đó! MÌnh thì sẽ theo nguyên tắc: cái đáng giữ thì giữ, không đáng giữ thì không cần tốn công, chứ không còn tham lam giữ thật nhiều và càng nhiều càng tốt như hồi trước nữa! ^^

Hihi, hình như có một vài sự suy nghĩ nhỏ trong suy nghĩ và thái độ của mình. Mình cảm thấy yên ổn về nó! Giờ không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng về nhiều thứ nữa! Mọi thứ dù sao cũng chỉ mới là mới bắt đầu cho một quan điểm mới! Cứ trải nghiệm cái đã!

Ngủ ngon nhé cả nhà!

09.9.2008

Trốn & tìm

Em bâng quơ nhìn qua cửa sổ vào màn đêm ướt lạnh của cơn mưa đầu mùa hồi chiều. Tĩnh lặng một mình trong đêm, em thả hồn mình theo cái không khí âm ẩm và lành lạnh cho thư thái sau những điều phải suy nghĩ. Gõ những dòng chữ lách cách trên bàn phím của lappy thân thuộc, vào mạng ngắm người đẹp, đọc những bài tâm sự, lướt qua một chút sự kiện trong ngày và quyết định viết blog “doạ” giang hồ chơi.

Mấy hôm nay cứ mỗi sáng thức dậy, em lại lăn tăn một thoáng suy nghĩ vẩn vơ nào đó. Có một chút gì đó thách thức, có một gì đó đăm chiêu, có một gì đó hoài niệm, có một chút gì đó thắc mắc, có một chút gì đó hồ nghi và cũng có một chút gì đó cảm xúc không tên nữa. Em biết mình còn con nít lắm, cũng biết mình còn thơ ngây và dại dột thật nhiều trong cuộc sống đua chen này. Em vẫn chưa làm chủ hoàn toàn được cảm xúc của mình, em thi thoảng vẫn để cái hoang dại, khìn khìn và bụi bặm của mình nó “lộng hành” một cách thái quá. Em vừa muốn thả lỏng cho bản thân, vừa muốn nó tuân theo khuôn khổ và nguyên tắc sống của mình. Con người em tràn đầy mâu thuẫn. Em vẫn biết vậy nhưng cũng chưa thật sự biết mình nên làm sao.

Em chơi trò cút bắt với chính mình. Em rong ruổi rồi cũng tự mình “thả mồi bắt bóng” với chính mình. Em chạy đua với thời gian, bày trò với đủ thứ cảm xúc linh tinh và thậm chí đôi khi còn lẩn tránh bản thân mình nữa. Em biết đôi khi em nên chín chắn hơn một chút, quyết liệt hơn một chút, nhưng em biết mình cũng không thể thờ ơ với những điều mắt thấy tai nghe, những cảm nhận của bản thân và cảm xúc thật sự trong những quyết định của mình. Đã có lúc em tưởng mình mỏng manh như một một ngọn cỏ lau phất phơ trước cơn gió lạnh cần một góc khuất và một sự chở che ấm áp để có thể vẫn cứng cáp và mạnh mẽ như ngày nào. Em vẫn tin tưởng vào chính mình và sự lựa chọn đã đưa ra nhưng không phủ nhận là thỉnh thoảng trong một góc nào đó của tâm hồn, em cần một chỗ dựa vững chắc về tinh thần để có thể an tâm hơn về mọi điều.

Em đã lặng thinh ngồi trong chiều lất phất mưa bay trên ghế đá, ngắm nhìn cảnh vật trong cái u ám của đất trời. Cảnh nhìn buồn nhưng em chẳng bi quan, em chỉ chợt thấy nhớ nhà, nhớ tổ ấm thân thương có ba mẹ, bé Nụ ở Huế, nhớ cô bạn thân đã bị trễ mất cái hẹn quà sinh nhật vì một lý do ngoài ý muốn; em nhớ những ngày tươi đẹp của thời học sinh với những tình cảm bạn bè thật thơ ngây, trong sáng; em nhớ và chợt thèm những món ăn của miền đất cố đô những ngày mưa lạnh… em nhớ!

Nhiều sự kiện liên tục diễn ra làm em không thể không nghĩ cho tương lai sắp tới của mình. Em sẽ làm gì? ở đâu? sống như thế nào? ra sao?… Quá nhiều câu hỏi được đặt ra cho một sinh viên gần đến tuổi “già cỗi”. Một chút hồi hộp, một chút lo toan và tính toán có lẽ cũng sẽ là không thừa lắm trong hoàn cảnh của em như lúc giờ. Em đang suy nghĩ cho một sự kết hợp tốt nhất với em dù có thể em sẽ là người tham lam vô cùng!

Một tuần thôi, cái thời gian cũng kha khá đủ để em nhận thức thêm được ít điều về bản thân cũng như học cách sống có trách nhiệm hơn với chính mình. Em hiểu rằng làm được điều này cũng không phải là việc dễ nhưng em sẽ cố gắng để nếu không làm cho mình trở thành người tốt nhất thì ít ra cũng là người tốt hơn đối với mình và với mọi người.

Mưa, đang bị dị ứng bởi một nguyên nhân không tên, tu ở nhà… Tĩnh lặng! Một cuối tuần bình yên

03.5.2008

Mưa! *_*

Mùa mưa!

Những cơn mưa đầu mùa thường gợi cho mình nhiều cảm xúc. Mùa mưa năm nay ở Sài Gòn lại càng đáng nhớ hơn với mình. Có quá nhiều sự kiện diễn ra trong một thời gian ngắn. Vui có, buồn có. Nhiều khi thấy hơi khùng khùng, điên điên. Cái lạ là không dễ bị stress như hồi trước nữa. Có lẽ là chai rồi!

Nhiều người bạn của mình có kỷ niệm với mưa. Nghe người ta tâm sự thấy ngồ ngộ mà cũng rất lãng mạn cứ như phim Hàn ấy. Mỗi người một cảm xúc. Chuyện dầm mưa cứ tưởng là trò của con nít, ấy vậy mà người lớn cũng chơi trò đó. Người lớn cũng phóng xe ào ào trong mưa, không thèm mặc áo mưa, cứ để vậy cho mưa bay lên tóc, lên mặt mà nhớ đến cái ngày nào đó, đi cùng với ai đó, không chú ý đến những điều xung quanh. Bạn muốn quên nhưng bạn không quên được, bạn đang cố gắng, bạn rối bời, mình biết điều đó!

Mưa! Cái tên bài hát nghe cũng ấn tượng không thua kém gì lời của nó. Con gái mình cũng ghiền nó với giọng hát của Phương Linh mất rồi! Kỳ lạ. Con người ta cứ chạy theo những thứ xa vời để rồi lại ngạc nhiên khi khám phá ra những điều gần gũi đến lạ: “Mưa, hình như được nhắc đến nhiều khi nói về tình yêu!”, mưa làm mình nhớ cây điệp trước cửa số với những cành khẳng khiu rét mướt trong mùa đông, mưa làm con người ta gần nhau hơn…

Mưa đem đến cho mình những cảm xúc khi lãng mạn, lúc lại trở nên lãng xẹt. Đã từ khi nào, mình không còn hiểu chính mình nữa. Không quá “bồng bột” hay “hăng tiết vịt” ngay lập tức với những điều mắt thấy tai nghe nữa; cũng không quá lạnh lẽo như những tảng băng trôi mà sao vẫn thấy nhàn nhạt trước mùi vị cuộc sống. Có một cái gì đó đang thay đổi, hay chính xác hơn cuộc sống đang tác động đến mình. Không thay đổi nhưng hình như chai lỳ hơn và che giấu cảm xúc nhiều hơn. Điều này có lẽ tốt hơn cho một đứa quá sức nhạy cảm hay mít ướt như mình.

Mưa! Không báo trước, chợt đến rồi chợt đi, như cảm xúc con người vậy đó. Người lớn và trẻ con khác chi nhau khi cùng đi dưới mưa, có chăng chỉ khác cái tên gọi là “tắm mưa” hay “dầm mưa” mà thôi. Giữa cuộc sống tất bật đôi khi lại mong muốn được thả mình giữa thiên nhiên, vô tư, vô lo như ngày nào!

Một mùa mưa nữa lại bắt đầu!

02.06.2007