Con người và những lối đi…


Con người ta, đôi khi tự tin rằng mình là người thông thái nhưng rồi, một khoảnh khắc nào đó, họ chợt nhận ra rằng mình đang lạc giữa những lối đi…
***
Câu chuyện của một người bạn lớn, câu chuyện không có mở đầu nhưng kết thúc lại là một cái gì đó của sự tiếc nuối muộn màng… Bỗng dưng nhận ra mình cũng là một nhân vật giữa những câu chuyện đang đan xen vào nhau. Không biết là nên vui hay buồn khi đứng giữa ngã ba đường để lựa chọn một lối đi.

Đôi khi biết rằng mình tự làm khổ mình trong miên man những suy nghĩ. Rồi lại chợt sung sướng khi thấy rằng mình đã giũ bỏ tất cả để tiếp tục vui vẻ như ngày nào. Và một câu chuyện đến, một cảm xúc lại tràn về nhắc nhở về một điều gì đó… Nó cho mình thấy đối với mình quá khứ đã ngủ yên, còn hiện tại và tương lai vẫn là cái cần phải suy nghĩ.

Có những điều bắt buộc phải đánh đổi. Nhưng nếu là đánh đổi một tình bạn tốt thì có lẽ là cái giá quá đắt. Mình chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi là cái tình bạn ấy nó trở về đúng cái ý nghĩa trong sáng, tinh khôi ngày nào. Có lẽ không phải điều gì mình muốn là được. Thật khó khăn khi đi bên bạn và tiếp nhận sự quan tâm không đơn thuần là tình bạn của bạn. Bạn là người bạn tốt của mình, và với mình thế là đủ. Có thể mình ích kỷ khi nói điều đó, nhưng có lẽ luôn có những giới hạn mà tình cảm người và người có thể đẹp và sống mãi…

Một chặng đường mới không có hoa hồng như những con đường kia. Con đường đó lạ lẫm, mình bước đi chập chững. Không biết đích đang ở đâu chỉ thấy bên đường những biển chỉ đường nói rằng cứ tiếp tục đi. Liều lĩnh bước đi trên một con đường dài đến thế, mình không biết có phải do gan mình to hơn hay cái máu liều nó bốc lên dữ dội hơn. Chỉ biết rằng con đường đó, mình xuất phát không phải với tâm trạng như bây giờ, và cảm xúc của hiện tại thì chính mình cũng không lý giải được…

***
Có người bảo rằng có những con đường phải đi rồi mới biết. Cái cảm giác 3s đã khiến mình muốn biết. Có thể những ngã rẽ khác sẽ đến được một nơi nào đó tốt đẹp hơn. Có thể con đường mình đang đi sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Nhưng có thể mình sẽ tin vào một điều gì đó đang mách bảo. Nó không phải là một cuộc phiêu lưu thám hiểm nữa, nó là một điều gì đó thật khác và thật lạ.

Một câu chuyện nhỏ… mình sẽ phải thành thật với chính mình!

06.10.2008

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s