Không biết từ khi nào mà nó đã cho mình cái quyền được thanh thản và vui vẻ! Mình đã thật bình yên, lại nhí nhảnh và vô tư bên những đứa bạn thân yêu. Mình đã quên được những điều không vui. Không giận hờn, buồn bã, không suy nghĩ và lo lắng… Mình vẫn cười thật tươi thế mà Thắm cứ nói sao nụ cười của mình buồn thế! Lạ không…
Mình đã đối mặt được với mọi thứ: những kỷ niệm, những con người của một thời quá khứ ngọt ngào và lãng mạn. Mình tưởng chừng như đã yên ổn với đời sống của một đứa con gái tìm về với sự tĩnh lặng của tâm hồn. Mình đã hiểu những ước muốn và khát vọng cháy bỏng của mình. Mình đang cố gắng thực hiện nó, dù giờ đây trên con đường của những quả chò nâu hay con đường của những cơn gió lạnh, mưa dầm mình bước đi một mình! Dù biết rằng mình không cô đơn nhưng trong lòng vẫn còn những khoảng lắng ở đâu đó đẹp đẽ và ấm áp. MÌnh đã nguyện để nó tồn tại nhưng sẽ cất kỹ trong một ngăn nhỏ của trái tim.
Lúc nhiều sự kiện xảy đến nhất cũng là lúc phải dành nhiều thời gian, công sức để suy nghĩ về nó. Đôi khi về đến nhà là chỉ muốn lăn quay ra ngủ liền một giấc đã đời thế nhưng công việc thì vẫn đòi hỏi phải đảm bảo. Cái cảm giác đêm khuya khi thân thể và tâm hồn mệt mỏi trong những nghĩ suy về mọi điều, đã cầm máy lên và nhắn một cái tin, rồi lại xóa đi và tắt máy vì nghĩ đi nghĩ lại vào những cái giờ linh thiêng đó, hãy để cho cái list trong danh bạ được ngủ yên ngon giấc. Và thế là ôm cái mớ cảm xúc của ngoại cảnh vào luôn cái giấc ngủ không ngắn cũng không dài.
Mình đã gặp một người. Một người bạn mới, nói như thế cũng chưa chính xác bởi chỉ thật sự nói chuyện chỉ mới 1 một lần duy nhất. Một đôi mắt sâu và một khuôn mặt hiền. Ấn tượng là một chàng trai đẹp, nét đẹp sâu lắng của một phẩm chất nào đó bên trong chưa thể lý giải được thể hiện ra ngoại hình. Mấy đứa bạn của mình cũng phải công nhận thế! Hihi, nói đến đây thì chắc ai đó đã liên tưởng gì đó đến chuyện không trong sáng rồi. Thế nhưng, điều cuốn hút đặc biệt đối với mình là người đó rất giống một nhân vật của quá khứ đã lâu lâu lắm rồi. Mình ngắm nhìn như một cuốn băng kỷ niệm được quay chậm. Nó làm sống lại trong mình một vài cảm xúc và cũng chỉ vậy mà thôi. Mình đã mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt đó nhưng rồi cũng chợt tỉnh khi hiểu ra đó là mình đang trôi vào dĩ vãng xa lăm lắm. Nó được sống và chỉ tồn tại ở vị trí của nó thôi, mãi mãi sẽ là thế!
Ký ức và cảm xúc là những điều thật đặc biệt. Cảm xúc đến rồi đi. Ký ức thì còn đọng mãi. Ký ức lớn dần lên theo độ chín của cảm xúc. Rồi một khi cảm xúc không còn ồn ào thì ký ức lại trở thành ngọn lửa nhỏ sưởi ấm và thắp lên nguồn năng lượng cho trái tim. Mình vẫn bước đi, một mình…
Bình yên….
18.9.2008