Quán


Tan sở, con nhỏ ghé qua cái quán nhỏ quen thuộc chờ người bạn lâu ngày không gặp. Quán khá vắng khách.
Bạn bị dính việc đột xuất phải ở lại công ty làm cho xong nên đến trễ, bụng đói meo nên con nhỏ gọi tô bún cắm cúi ăn trước. Ăn vơi được phân nửa tô, nhìn lên thì thấy quán đã lác đác khách ở các bàn. Nhìn đống hồ thấy khả năng bạn chắc cũng chưa ra liền được nên sau khi gọi điện xác nhận với bạn là vẫn đang chờ thì nó kìm hãm tốc độ ăn lại, nhờ đó mà cũng có thời gian quan sát xung quanh hơn.
Ở bàn phía trước mặt nó là một gia đình nhỏ ba thành viên. Người bố trông rắn rỏi, da ngăm đen, mặc bộ đồ khá cũ, chân mang chiếc dép tổ ong màu đã ngả vàng. Người mẹ nhỏ người, gầy gò, da sạm màu. Cô con gái tầm 4 tuổi, đôi mắt đen tròn xoe, tóc thắt bím sau, mặc cái đầm ngắn, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu.
Phục vụ quán đến hỏi cả nhà ăn gì. Người bố sau một hồi xăm soi thực đơn, quyết định gọi món chè giá rẻ nhất. Xong không cần chờ chị vợ xem món ảnh gọi luôn món há cảo chiên cho chị (theo lời ảnh nói với chị phục vụ là “vợ tui thích ăn món này”), rồi quay qua hỏi cô con gái:
– Con thích ăn gì?
– Con thích cái món gì nhỏ nhỏ, tròn tròn mà có mấy chú hay đạp xe đi bán, bỏ trong tủ kính á.
Anh chồng quay qua hỏi chị phục vụ:
– Ở đây có bán cá viên chiên không chị?
– Có, anh.
– Vậy chị cho tui một dĩa cá viên chiên nữa, có mấy cái nĩa chị nhé.
Ly chè của người chồng ra trước. Anh vớt mấy cục đá xay ở trên cho vào miệng rồi dùng muỗng vớt đậu ở dưới đút cho cô con gái. Cô bé cười khoái chí với mấy hạt đậu mát lạnh trong miệng, cười tít cả mắt.
Món cá viên chiên ra. Bố mẹ như được phân công sẵn, bố thì cắm lần lượt mấy cái nĩa vô từng cục cá viên, cầm lên miệng thổi phù phù cho đỡ nóng. Mẹ xé khăn ướt lau tay cho con. Được mẹ lau tay xong, bé con liền lấy xiên cá viên bố đã thổi nguội đưa lên miệng cắn vội. Miếng cá bị rơi ra, lăn xuống nền gạch, để lại miếng dầu còn dính lại trên một bên miệng của cô bé. Anh bố lấy cái khăn ướt chị vợ đã xé lau tay cho con lúc nãy lau mặt cho con gái, miệng nói: “Không sao, không sao, ăn cục khác nhé!”. Cô bé cầm tiếp cái nĩa đã được bố xiên sẵn cục cá viên ăn tiếp. Anh bố sau khi đã lau mặt cho con xong, quay xuống tìm cục cá viên, lượm lên lấy tay phủi phủi bụi rồi chấm tương ớt ăn ngon lành.
Bé con học theo bố, chấm miếng cá vào ớt tương rồi mới chịu bỏ vào miệng. Cay xè, bé con lè lưỡi coi bộ khó chịu lắm. Anh chồng đưa cục cá đó cho chị vợ ăn, lại lau miệng cho con rồi quay qua chị phục vụ xin chén tương đen cho con chấm khỏi cay, còn kéo chén tương ớt ra xa.
Món há cảo chiên của chị vợ ra. Anh chồng liền chuyển mấy miếng đồ chua ở dĩa cá viên của con gái qua dĩa của chị, miệng nói như để cả hai mẹ con cùng nghe:
– Mẹ thích ăn đồ chua, con gái thì không ăn được đồ chua nên cho mẹ đồ chua nè.
Chị vợ lặng lẽ xắn nhỏ mấy cục há cảo ra, ai dè không biết do trơn tay hay sao mà một cục rơi xuống đất. Cô bé con thấy thế cười khanh khách, mắt nhìn bố, tay chỉ dĩa há cảo của mẹ coi bộ muốn rủ bố cùng chọc quê mẹ. Anh bố hiểu ý cũng cười theo con (nhưng đôi mắt nhìn vợ thì vẫn hiền dịu và ấm áp vô cùng). Xong rồi để phân tán sự chú ý của cô bé để chị vợ ăn tiếp phần của mình, anh cũng bắt chước lấy hai cái nĩa nhỏ xắn một cá viên trong dĩa của con gái. Cục cá viên học theo miếng há cảo cũng lăn quay xuống nền, thế là cô bé khoái chí cười càng to. Bố mẹ cũng nhìn nhau cười.
Khác với cục cá viên bị rơi lần đầu, cô con gái rất để ý đến cục cá viên bị rơi xuống nền lần này, cứ hỏi bố cục cá viên ấy đâu rồi. Anh bố lấy tay dò xuống tìm rồi cầm lên. Nhưng sợ cô bé thấy rồi sẽ đòi ăn nên bày trò ảo thuật, cho cô bé thấy cục cá viên ở tay này rồi huơ tay kia như làm phép, miệng úm ba la xì bùa xong len lén giấu cục cá viên đi:
– Ba làm phép cá viên biến mất rồi, ba giỏi không?
Con bé gật đầu, cười rõ tươi để lộ hàm răng sún và quay lại tiếp tục với món ăn của mình. Khi thấy con gái đã hết chú ý đến viên cá kia, anh bố mới lặng lẽ phủi bụi và chấm tương ớt ăn…
Xong bữa, anh kêu chị phục vụ tính tiền, rồi móc túi quần lấy ra tờ 200 ngàn gấp phẳng phiu làm tư ra vuốt thẳng rồi trả tiền. Nhận tiền thối xong, anh kêu hai mẹ con ra chỗ xe trước, anh tranh thủ đi wc. Khi đó, tui mới để ý thấy là anh đi cà nhắc. Nhìn kỹ hơn thì là chân này đi dép, còn chân kia là chân giả. Một lúc sau anh cà nhắc đi ra chỗ để xe, rồi bằng một sự uyển chuyển có được nhờ rèn luyện nhiều lần, anh quay đầu chiếc xe wave cũ ra, lên xe xong, anh bế cô con gái lên ngồi trước để chị vợ thoải mái ngồi phía sau, rồi chạy xe đi.
Nhìn xuống tô bún đã ăn xong từ bao giờ, tui không còn thấy nóng ruột chờ đợi người bạn bận việc nữa mà ngược lại, lòng thầm cảm ơn vì tui đã có được cơ hội ngồi một mình để ngắm nhìn và ngưỡng mộ gia đình nhỏ vừa rời đi ấy.
Cuộc sống có những niềm vui tuy giản đơn với họ, nhưng đẹp diệu kỳ trong mắt tui. Mọi mệt mỏi của một ngày dài đối diện với màn hình máy tính như tiêu tan đi đâu mất, để lại trong tim một sự ấm áp giản dị và bình yên đến lạ. Lòng thầm mong cuộc sống của họ sẽ vẫn luôn giữ mãi tiếng cười khanh khách vô tư của bé con, sự quan tâm tinh tế nhưng thầm lặng của người cha/người chồng, ánh mắt hạnh phúc, yên vui của người vợ. Mong cho mọi điều tốt lành sẽ đến với gia đình nhỏ ấy.
Sài Gòn dẫu trời có trở lạnh đôi chút, vẫn ồn ào, bụi bặm và tất bật như vốn dĩ của nó, nhưng hình như vẫn luôn tình cảm và quấn quýt một góc nhỏ trong trái tim bé bé của tui, vì những điều bình dị như thế…
HCM, 15.12.18
Advertisement

One thought on “Quán

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s