Khi…

Khi ngồi trên máy bay, tạm biệt một vùng đất để bay đến một vùng đất khác, sẽ hiểu rõ tình cảm bản thân với mỗi vùng đất. Nếu cảm thấy chờ đợi vùng đất mới và nhẹ lòng khi rời xa vùng đất đang đứng thì rõ là mảnh đất này với mình chẳng có gì vướng bận. Một người bạn thân của mình khi nghe chia sẻ cũng đồng ý và còn khuyến mãi thêm cho một câu: “Cứ yêu một anh ở đây đi, rồi tự nhiên mảnh đất sẽ có nhiều lưu luyến”. 🙂

Khi ngồi trên xe đi từ nước này đến nước khác, chạy qua một cửa khẩu lại nghe một ngôn ngữ mới. Trải nghiệm những món ăn lạ, nhìn ngắm cuộc sống của những người xa lạ và hít thở bầu không khí trong một nền văn hóa lạ quả thật có nhiều mới mẻ. Ấy thế nhưng, khi mở miệng để giao tiếp, mình không hiểu tiếng họ, họ không hiểu tiếng mình, dùng ngôn ngữ thứ ba cũng không hiệu quả thì mới hiểu “tôi yêu tiếng nước tôi” là như thế nào. Lúc ấy, chẳng cần điều gì cao sang, chỉ cần gặp được một người Việt (hoặc gốc Việt) hoặc được nghe tiếng Việt bên tai là đã thấy thân thương quá đỗi. 🙂

Khi ngồi một mình giữa bao la đất trời ở một miền đất lạ, sẽ nghe được tiếng lòng mình nhiều lắm. Mọi điều trong tâm tự dưng sẽ rõ ràng hẳn. Có lẽ giữa thiên nhiên rộng lớn, ta mới nghiệm ra rằng những vướng bận, lo toan chỉ là điều vụn vặt. Có những điều tưởng chừng như không thể nguôi ngoai cũng buông xả được ít nhiều. Có những vết thương tưởng chừng như không thể lành lặn cũng được xoa dịu và khâu kín lại. Có những bức bối tưởng chừng như đè nén thêm nữa sẽ phát điên cũng được những cơn gió mát, bóng mát của cây xanh và tiếng chim hót đâu đó lấy đi mất. Đất trời bao dung là thế, sao ta không thứ tha được cho nhau và yêu thương chính mình? 🙂

Khi trèo lên lên tới đỉnh của một ngọn núi hoặc đắm mình giữa những tầng mây, khi ngồi đón bình minh ở biển hay tạm biệt hoàng hôn ở một tầng cao của tòa nhà, lại cảm thấy bản thân như một vật thể mỏng manh, cảm nhận thời gian trôi nhanh qua khẽ tay và nhiều giấc mơ còn chờ đợi được thực hiện. Còn quá nhiều điều phải làm để được sống cuộc sống như chính mình mong muốn và vị thần thời gian thì lại chẳng bao giờ chờ đợi ai. Còn quá nhiều vùng đất muốn khám phá mà đôi khi đôi bàn chân hãy còn chây lười và chùn bước. Còn có những ngọn lửa âm ỉ cháy bên trong muốn phát ánh sáng và tỏa sức nóng ra ngoài. Còn có nhiều việc lắm… Phải thay đổi, hoặc cuộc sống sẽ lặp hoài điệp khúc “giá như…” 🙂

Khi cho bản thân sự tĩnh lặng cần thiết, thế giới xung quanh cũng bớt chộn rộn và ồn ào hơn. Khi cho bản thân sống chậm rãi, cuộc sống được trải nghiệm một cách trọn vẹn, tinh tế hơn. Khi cho bản thân nụ cười và sự tự động viên cần thiết, mọi thử thách được nhìn nhận với cái nhìn tích cực hơn. Khi cho bản thân một không gian riêng lúc rối bời, sự đời và lòng người được ngẫm nghĩ thấu đáo hơn. Khi lắng nghe chính mình, chọn lựa theo tiếng nói bên trong, những quyết định đưa ra cũng khiến lòng mình nhẹ nhõm, thoải mái hơn. 🙂

Khi nắng lên hãy thưởng thức ánh sáng mặt trời, khi mưa xuống hãy chầm chậm cảm nhận cuộc sống và chờ đợi bầu trời quang đãng, không khí mát mẻ sau cơn mưa… Cuộc sống không dễ dàng hơn khi mình lạc quan, vui vẻ, nhưng ít nhất sẽ nhẹ nhàng hơn thật nhiều. 🙂

Tp.HCM, 16.5.15

Advertisement

Từng nghĩ… – Mới biết…

Hồi còn là học sinh, lúc học cấp 1 mình từng nhìn các anh chị học cấp 2 như những người rất lớn. Lên cấp 2 học rồi thì nhìn lại mình (và bạn bè mình) thấy hình như cấp 2 cũng… vậy à, nhưng vẫn đặt cái nhìn kỳ vọng vào các anh chị học cấp lớn hơn. Lên cấp 3, đi học Đại học rồi lon ton học Cao học so sánh giữa mình (cũng như những người cùng trang lứa) và cái cách mình kỳ vọng vào những anh chị hồi trước thì mới biết té ra là do mình “vẽ” hoành tráng và lý tưởng quá nên bản thân mới có những chưng hửng khi tự mình trải nghiệm như thế. ^^!

Lại nói, hồi còn là sinh viên, cứ nghe ai đi làm mà có chức danh này, chức danh nọ là mình thấy họ oai lắm (có lẽ do bị ảnh hưởng bởi những hiểu biết về công ty nhà nước ^^). Ra trường đi làm rồi, lại vào đúng môi trường được tiếp xúc với nhiều loại hình doanh nghiệp, nhiều cấp bậc trong công ty mới ngộ ra rằng: có chức gì không quá khó, khó là anh có xứng với cái chức anh đang có không hoặc cái chức đó có “thực” không. Khi nhận ra điều này, mình không còn đánh giá hay so sánh khả năng của mọi người qua chức vụ nữa mà là nhận định về năng lực của một người qua cách họ nhìn, họ nghĩ và họ làm thực tế. Chức vụ trong suy nghĩ của mình cũng khác hơn, không phải là điều gì quá “đao to búa lớn” nữa.

Hồi đi làm, được Sếp tin tưởng và chăm chút bồi dưỡng, cày cuốc miệt mài quên ăn, quên ngủ, quên yêu đến khi tụt một phát mấy ký trong có 2-3 tuần, sức khỏe giảm sút thì mới phát hiện ra bản thân mới là ông Sếp quan trọng nhất của mình. Ông Sếp này mà có vấn đề thì các Sếp khác có sao cũng không có tác dụng. Thế là phải học cách quan tâm bản thân hơn từng chút. Khi lắng nghe bản thân hơn thì nhận thức rõ hơn về điều mà bản thân muốn làm và ở bối cảnh đã biết cảm nghiệm kế cận với “bệnh” & “tử” mới càng quyết tâm phải làm cho được những điều mình muốn làm càng sớm càng tốt. Thế là bỏ hết công việc đang ngon lành cành đào, bỏ hết những ung dung tự tại của việc cuối tháng lãnh lương, tiêu tiền và tiết kiệm, quyết dấn thân với cái điều đang thôi thúc trong tim. Bao nhiêu tiền dành dụm và kiếm tiếp được cứ đổ ra để trải nghiệm, để sống với cái khát khao đang cháy bỏng. Thế rồi sau những tháng ngày được hả hê lòng dạ khi được sống với ước mơ mới nhận ra thêm một điều quan trọng không kém, sống với ước mơ là hạnh phúc nhưng nuôi sống ước mơ (và những người có cùng ước mơ) là trách nhiệm. Hạnh phúc không thể kéo dài nếu không cam kết được một trách nhiệm lâu bền trong việc gìn giữ hạnh phúc đó. Để giúp đỡ người khác hay làm những công việc mang tính chất cộng đồng – xã hội, trước hết mình phải là người mạnh, rất mạnh và đủ cứng cáp về nhiều mặt. 🙂

Đi làm trở lại với một tâm thế rất khác, không phải để chứng tỏ hay đạt được điều gì (như hồi trước có lúc “từng”) mà giản dị là muốn làm từng việc một thật thấu đáo giống như đọc từng cuốn sách hoàn chỉnh và hiểu nó một cách trọn vẹn nhất có thể. Trước giờ mua và đọc nhiều sách nhưng còn khá nhiều cuốn hãy còn dang dở. Tủ sách có đẹp về hình thức cách mấy mà không đem đến những giá trị sâu sắc cho chủ nhân của nó thì cũng là phí hoài không gian, thời gian và tiền bạc. Đọc hết cuốn sách này rồi có thể đọc tiếp đến cuốn khác nhưng phải đâu vào đó, không bỏ ngang hay dở dang, như một người có thể có nhiều bằng cấp nhưng mỗi bằng cấp tử tế đều đòi hỏi một quá trình đầu tư công sức học hành nghiêm túc. ^_^

Trước mắt còn rất nhiều việc muốn làm, nhiều điều muốn học và vô số thứ muốn trải nghiệm. Trước khi có thể tiến những bước dài cần sự chăm chút, chặt chẽ trong từng bước đi ngắn. Mỗi điều tích lũy được mỗi ngày sẽ là trải nghiệm và hành trang quý giá mà một lúc nào đó trong tương lai chắc chắn sẽ có lúc mình cần dùng đến (những năm tháng qua đã chứng minh cho mình thấy điều đó) nên mỗi cố gắng sẽ không là phí hoài. Mỗi ngày thêm một chút, mỗi ngày một trưởng thành thêm :-).

Nhìn tới nhìn lui mới thấy giữa những cái “từng nghĩ” và những cái “mới biết” có nhiều khác biệt lớn lắm, nhưng để nhận ra phải sống – làm – trải nghiệm – ngẫm nghĩ đủ lâu và đủ sâu sau từng khoảng thời gian nhất định. Cuộc sống vốn công bằng với mỗi người (công bằng ở đây không có nghĩa theo kiểu cào bằng giữa mọi người ^^), nếu cuộc sống từng làm khó anh thì cũng là để dạy anh biết ứng phó, biết xử lý, biết rút kinh nghiệm, biết đứng dậy, biết sửa sai và biết người – biết ta hơn mà thôi. Sau tất cả, điều còn lại là những trải nghiệm quý giá mà không ai, không tiền bạc nào có thể cho mình được. Vì thế, nếu ai đó có muốn đổi, mình cũng chẳng chịu, chẳng cho đâu :p .

Một chiều đọc sách, ngẫm về những ngày đã qua và viết về những suy nghĩ trong lòng. Không phải để cổ xúy ai đó “nổi loạn”, cũng chẳng phải để phê phán cách sống nào, chỉ đơn giản là chia sẻ về câu chuyện của chính mình. Không chỉ “hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ” mà hãy thật sống và cảm nhận. Chẳng ai có thể chỉ cho bạn con đường nào là đúng đắn nhất, hãy lắng nghe bản thân, tự mình quyết định và chịu trách nhiệm với con đường mình chọn. Và một lưu ý quan trọng nữa, dù chặng đường nào cũng có những giá trị riêng của nó, nhưng hãy nhớ rằng giữa “từng nghĩ” và “mới biết” thường khác nhau lắm nhé nên tốt hơn hãy lấy thực lực bản thân và thực tế cuộc sống làm căn cứ tham khảo quan trọng trước mọi quyết định! 😉

Chúc bạn, tôi, chúng ta may mắn và vui vẻ! ^_^

Tp.HCM, 28.12.14

Lâu lâu lại nghĩ chuyện nặng đầu…

Sáng nay lúc chạy xe bỗng chợt nhớ về những tác phẩm của Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan, Nam Cao, mà nói chính xác hơn là nhớ đến những trăn trở đã biến thành văn chương của những trí thức thời bấy giờ… Và cái điều khiến mình “tức cảnh nhớ những người xưa” ấy chỉ vỏn vẹn trong hai chữ: TÌNH NGƯỜI.

 Khi nói đến hai chữ này mình chẳng phải đang đóng vai một nhà xã hội học, một triết gia, hay một vai nào đó nghe-có-vẻ-liên-quan mà chỉ là tâm tư cảm xúc của một con người rất đỗi bình thường (như đại đa số người). Nói như thế để ai đó “lỡ dại” mà đọc phải bài này không phải bực bội, bức bối nếu những điều được viết ra không phải hoặc không giống với suy nghĩ của mình. Hãy xem nó như một chút trải lòng nhẹ nhàng, nếu có đồng cảm thì càng vui, nếu không thì cũng coi như một chút dư vị cho cuộc sống thêm phong phú. 🙂

 Thử ngẫm chơi:

+ Thường khi con bạn té, câu đầu tiên bạn nói là “Con có sao không?” hay là “Sao mà bất cẩn thế?” ?

+ Thường khi bạn đụng xe ai đó hoặc ai đó lỡ đụng xe bạn, xe người ấy bị ngã, suy nghĩ đầu tiên của bạn “Không biết bác ấy/cô ấy/anh ấy/chị ấy có sao không?” hay là “Chạy xe gì kỳ vậy trời?” ?

+ Thường khi bạn đi nơi mới xảy ra tai nạn, trong đầu bạn hiện ra: “Cầu trời không ai bị sao cả?” hay là “Để ngó cái xem có gì hấp dẫn không để về tám?”?

+ Thường khi đứng đèn đỏ, bạn cần rẽ phải mà có hai ba xe đứng trước (đúng vạch) cản đường rẽ của bạn, bạn sẽ đứng yên đợi đèn xanh rồi mới chạy hay là bấm còi im ỏi hối mấy xe trước chạy lên 1 đoạn (dù có thể họ sẽ phải vượt quá vạch dừng trên đường) để xe bạn được chạy ngay?

+ Thường khi cô gái ăn mặc vướng víu, một bà mẹ chở con trước sau, một người lớn tuổi cần băng xe qua đường đông đúc, xe bạn cũng cần băng qua đường, bạn sẽ chạy xe ở phía cản bớt xe giúp họ, hay ở hướng nhờ xe họ cản bớt để bạn “ăn theo” cho khỏe?

 …

Tp.HCM, 09.10.14

Dòng sông chảy mãi… ^_^

Một lúc đẹp trời khi ngẫm về những ngày xưa và ngày nay, bỗng thấy mình đã đi được một chặng đường nhiều trải nghiệm…

Không ít lần từng là “trung tâm của sự chú ý” một cách cố ý hoặc bất đắc dĩ, quãng thời gian nhuốm màu son cũng từng cho em nó những vẻ vang nhất định. Những ngày ấy, nếu có những quyết định khác, cuộc sống của em nó đã rẽ theo những kịch bản khác. Có thể đã ồn ào hơn, có thể đã hào nhoáng hơn hoặc có thể đã đúng với kết quả mà nhiều người bên cạnh em nó kỳ vọng hơn. 🙂

Từ khi chọn trường thi, chọn ngành học, chọn công việc đầu tiên, có lẽ em nó đã làm cho không ít người tiếc hùi hụi (điển hình như Mẹ em nó), ấy thế nhưng không thể phủ nhận, chặng đường đã đi qua dù không-phải-luôn-như-ý ấy đã cho em nó nhiều niềm vui, nhiều bài học quý giá. Em nó đã có những người Thầy đáng kính, những “đồng bọn” thân thiết, người Sếp tuyệt vời, những người đồng nghiệp đáng yêu, những kinh nghiệm “hành nghề” đa dạng hạng mục và kinh qua nhiều vị trí. Đó cũng là giai đoạn đã rèn giũa em nó thật nhiều để những tự tin “háo thắng” ngày vào đời được bồi đắp thêm nhận thức, kỹ năng và thái độ phù hợp. ^_^

Cùng từng bước đi của thời gian, những năm tháng đã qua của em nó đã nhuốm đầy tiếng cười những hả hê đam mê của tuổi trẻ, điểm tô nước mắt của những lần bị bầm dập bởi nhịp đời bon chen. Và sau tất cả, em nó vẫn có thể mỉm cười khi nghĩ về khoảng thời gian đó, được vẫy vùng như mình muốn, được dấn thân chinh phục những vùng đất mới – dù có thể mạo hiểm và đã phải đánh đổi không ít điều.

Hôm nay, theo tiến trình từ sân khấu lui dần về hậu trường (đúng ở nhiều nghĩa), đời sống em nó vẫn bận rộn theo cách riêng, có chăng là có nhiều thời gian riêng tư hơn bởi bớt được đi ít nhiều ánh mắt nhòm ngó. Sau nhiều biến động kiểu lên voi xuống vòi, điều thành công nhất em nó cảm nhận được là trên suốt quãng đường ấy, em nó cũng đã không phản bội những nguyên tắc, giá trị của chính mình (dù ai có nói sao, dù đời có thế nào). 🙂

Cuộc sống như dòng sông sẽ tiếp tục chảy mãi. Hôm nay rồi sẽ thành hôm qua. Hành trình phía trước ắt hẳn sẽ còn nhiều câu chuyện thú vị đang chờ đón. Nhưng dù sao, đó vẫn là thì tương lai. Còn hiện tại, ngoài kia, bầu trời đang xanh và nắng đẹp lắm. 😉

Tp.HCM, 10.08.14