Hồi còn học tiểu học, khi mà còn bập bẹ và bon chen học đàn, khoái nhất là hát và đàn bài “Nụ cười” của Nga. Thấy nhạc nó nhẹ nhẹ, hay hay (và đặc biệt là không quá khó để nhớ nốt nhạc nữa!). Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi lại ngân nga: “Cho trời sáng lên và áng mây tươi màu…” và thấy nó vui vui đến lạ, một niềm vui nho nhỏ nào đó! ^^
Lớn lên một xíu, bài hát kia còn nhớ được lõm bõm vài câu, có thể lý do là lúc này “học đòi” những bài hát người lớn! ^^. Cảm xúc giờ cũng phức tạp hơn thật nhiều nhiều. Lúc này muốn trở lại làm con nít hình như cũng khó rồi. Cái tuổi ương ương dở dở giữa hai thái cực khi chưa được công nhận hẳn hoi là người trưởng thành! Cười vẫn nhiều, nhưng hình như nụ cười có nhiều suy tư hơn, thỉnh thoảng trong gió có nụ cười man mác buồn, một nỗi vu vơ, không tên của tuổi mới lớn…
Vào đại học, lần đầu tiên xa nhà, sống một mình giữa phố phường đông đúc, xa lạ. Đôi khi trái tim trở nên yếu mềm, muốn tìm kiếm một nơi nào đó, một ai đó để dựa vào những lúc cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Rồi cảm thấy ngạc nhiên thật sự khi nhận ra mình mạnh mẽ hơn mình tưởng. Vẫn “đơn thương độc mã” chinh chiến vừa học, vừa hoạt động, đôi khi cũng buồn, đôi khi cũng khóc như con nít lúc xúc động hay quá tức giận một cái gì đó, đôi khi muốn về nhà ôm mẹ và ngủ khì như hồi con nít, đôi khi muốn đi lững thững một mình trên một con đường vắng nào đó có hàng cây xanh um hai bên đường đầy mát mẻ, có những cơn gió nhẹ để tâm hồn lang thang đâu đó trong khoảng trời chật hẹp của thành phố này… Vẫn cười, cười tươi và cười thật nhiều. Nhưng nụ cười dường như cũng đã có nhiều mặt nạ hơn rất nhiều. Vui cười; buồn cười; giận cười; khóc cười; thương cười mà ghét cũng cười… Nụ cười trở nên nhiều sắc thái và trở thành mặt nạ che dấu những cảm xúc của bản thân. Vẫn sống thật với chính mình nhưng đôi khi không thể làm tất cả những gì mình muốn. Tuy vậy, vẫn tự hào một điều là nụ cười luôn hiện hữu mọi lúc, mọi nơi và với mọi người… và một điều không thể chối cãi là nụ cười đã xích gần nhiều con người lại với nhau, hoá giải nhiều hận thù và giúp con người ta trở nên thân thiện, vui sống và cảm thấy thanh thản hơn thật nhiều. Nụ cười đã làm bản thân trở nên tin tưởng hơn vào mọi điều, nhìn mọi người bằng ánh mắt thân thiện và đầy cảm tình, trở nên đầy thông cảm và dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của thứ xung quanh! ^^
Đã xa rồi nụ cười vô tư, trong sáng như ngày nào. Nụ cười bây giờ mang nhiều cảm xúc và suy nghĩ hơn nhưng nụ cười thật và gần hơn thật nhiều với cuộc sống. Không còn nhìn cuộc sống với một màu hồng toàn vẹn như những câu chuyện cổ tích ngày xưa vẫn đọc nhưng đã học được cách nhìn cuộc sống với một thái độ lạc quan và đầy tin yêu hơn! Yêu lắm nụ cười ơi! ^^
Smile always! ^^
18.3.2008