Đã không thể kìm nén được cảm xúc của chính mình. Đã không thể quên như mình đã tưởng. Đã không thể mỉm cười cái nụ cười tươi tắn và hồn nhiên thường nhật của mình khi đối diện với nó…
Mình đã nghĩ có thể sự tự tin và lòng tự tôn của mình sẽ đánh bại tất cả… Mình sẽ bắt đầu một điều gì đó mới mẻ… Thế nhưng, hình như mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ!!!
Đọc một câu chuyện trên blog của một người bạn. Đọc những dòng xưng hô của hai người yêu nhau, chợt thấy chạnh lòng vô bờ bến. Ngày xưa Anh và mối tình đầu cũng đã gọi nhau như thế. Hình như tạo hóa muốn trêu ngươi khi bắt Em gặp một con người, một câu chuyện gần giống như Anh hồi xưa…
Em đã tự dặn lòng hãy coi đó như một sự trùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên. Em đã bình thản, thậm chí bình thường hóa được suy nghĩ của chính mình. Thế nhưng cái ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại không ngăn được những ký ức về Anh trong Em. Càng ngày nó càng mãnh liệt và đến hôm nay, khi phải viết ra những dòng suy nghĩ này thì cũng chỉ do Em cảm thấy mình không đủ sức chất chứa và giấu giếm nữa! Em nhỏ bé quá, Anh ah!!!
Có phải con người Em đa cảm? Có phải Em cứ muốn tự làm khó mình? Em không biết, chỉ biết rằng cả chiều nay khi những ngày xưa hiện về, Em đã không thể tập trung làm việc gì nữa.Em cố sức vượt qua chính rào cản của mình, nhưng có chăng chỉ là cánh tay nhỏ bé, yếu đuối không đẩy nổi cánh cửa để che mọi thứ lại. Em đã nhớ về Anh!
Ra khỏi công ty, kéo hết cỡ cái khóa của chiếc áo khoác. Không hẳn vì Em sợ trời mưa lạnh khi đang mặc trên mình một tà áo dài mỏng manh… Em muốn cho mình một chút xíu ấm áp, muốn che kín nỗi cô đơn không tên. Em chạy xe như một người mộng du trong cơn gió mạnh – cơn gió như chợt thổi bay Em trên đoạn đường không vắng, không đông. Con đường dường như không còn quá dài khi Em miên man nghĩ về Anh trên suốt chặng đường về. Mây đen giăng kín đầy trời, lòng Em trống trải… Em miên man trong mớ cảm xúc hỗn độn về Anh…
“Hình như Anh thích Em!”… Chờ đợi…Lặng yên… Đó là điều Em từng chờ đợi kể từ cái ngày mà Em biết mình không thể xem Anh như một người bạn, dù Em biết Anh không thể quên người xưa của mình. Thật trớ trê và cũng thật oái ăm. Khi Em đặt ở Anh niềm hy vọng về một hạnh phúc nhỏ bé, Anh đã không cho chính Anh và Em một cơ hội nào. Anh sống hoài và chìm đắm trong những kỷ niệm của tình yêu đầu! Khi Em đang cố quên Anh để bắt đầu một điều gì đó tốt đẹp hơn thì Anh lại tặng Em câu nói đó! Khoảng lặng sau lời nói nhỏ như gió thoảng kia có chừng 5s mà Em tưởng dài như thế kỷ. Đáng lẽ Em phải tin nhiều hơn vào trực giác của đứa con gái khi nhận được sự chăm sóc âm thầm của Anh, hay đáng lẽ Anh cần nói ra điều gì đó sớm hơn để giữ Em lại??? Đáng lẽ Em phải cảm nhận được Anh đang đấu tranh giữa quá khứ và hiện tại, đáng lẽ Em phải biết nhẫn nại thêm chút nữa??? Em không biết, chỉ biết trong khoảnh khắc đó, lòng Em là một thứ rối rắm không lối ra. Vì sao Anh chỉ nói ra một câu thật lòng mình khi biết Em đang cố xem Anh như một người bạn và đang dần chấp nhận tình cảm của một người con trai khác? Tại sao???
Em đã lặng im rồi phá lên cười. Có thể Anh sẽ giật nảy mình. Em bị điên trong thế giới cảm xúc của chính mình. Điên thật rồi. Anh làm Em cảm thấy muốn nổi khùng quá. Em muốn đấm Anh một cú thật đau. Anh nỡ đối xử với Em như thế sao???
Có lẽ hành động của Em làm Anh ngạc nhiên. Anh lúng túng trong sự chân thật của mình. Nhưng nhanh chóng, nhanh hơn cái thời gian để Em thoát ra khỏi cái sự điên của mình, Anh đã làm luôn câu tiếp theo gỡ rối cho cả hai: “Nhưng thích và yêu vẫn còn xa phải không em?”. Rồi cả hai cùng cười… Bó tay cả Anh và Em…
Ngày hôm đó, Em cho vào quá khứ, rồi đóng nhanh cánh cửa, khóa lại trong tim mình như là một kỷ vật. Một thời gian dài Anh và Em không gặp nhau. Có lẽ không gian và thời gian khiến mỗi người đều trở nên bình tĩnh. Mình lại là bạn, tình bạn đáng lý nên có ngay từ khi quen biết nhau!
…
Chưa bao giờ Em muốn dầm mưa đến thế. Hihi, vậy mà thiệt lạ, trời cứ sấm chớp chứ chẳng chịu đổ xuống giọt nước nào cho đến khi Em về đến nhà. Mở cửa sổ. Trời tối và một làn gió lạnh thổi qua. Hít thở vài hơi cho tỉnh táo… Em quyết định viết blog này, cho Anh và cho Em. Hôm nay Em đã cam đảm lôi quá khứ về hiện tại, để khâu vết thương rồi sẽ cho nó về đúng vị trí. Có lẽ do Em còn tiếc nuối dù Em biết rằng mình đã không hối hận với quyết định của bản thân. Em biết một lúc nào đó, một xíu xíu gì đó cảm xúc về Anh sẽ vô tình gặp ở đâu đó, vẫy vẫy chào Em. Em không phải là đứa con gái máu lạnh phải không Anh? Em vẫn chưa lớn xíu nào, Anh nhỉ?
Em đã lấy lại cảm xúc và dũng khí của chính mình rồi. Cám ơn Anh – một người bạn đáng nhớ của cả quá khứ và hiện tại. Xem như mình huề hen! Những điều muốn nói ở cái ngày đó, em cũng đã nói hết rồi! Hihi, Em sẽ sống hết mình với cuộc tình sắp tới của mình (dù chẳng biết khi nào nó tới! ^^). Em sẽ hạnh phúc! Và Anh cũng vậy nhé – chàng trai chung tình! 
06.04.2009