Nếu anh là người yêu!

Gửi tặng chàng trai yêu tôi và tôi yêu… (dù chưa thể tưởng tượng đó là ai! ^^)

Hi anh,
Vì chưa tưởng tượng ra anh trông như thế nào, anh và em gặp nhau ra sao nên em chưa thể hình dung được ai trong hai chúng ta sẽ là người chủ động làm quen trước! ^^ Tuy nhiên, có một số điều em có thể liên tưởng về anh như sau:

+ Anh hẳn là một chàng trai hiền lành và nhẫn nhịn dữ lắm. Bởi nếu không anh đã chẳng thể chịu nổi cái tính nóng nảy, quậy phá, ồn ào của em, anh nhỉ! ^^

+ Anh hẳn là người bao dung, độ lượng (bọn bạn em ai cũng bảo thế) vì chỉ như vậy anh mới chấp nhận được những mối quan hệ chằng chịt, dây mơ rễ má cộng thêm một list những cậu bạn thân của em nữa! ^^

+ Anh hẳn là một người chịu khó cảm thông thì mới hiểu được cái tính khí thất thường lúc con nít, lúc bà già của em, phải không anh! ^^

+ Anh có lãng mạn không nhỉ? Hihi, phi vụ này thì em không chắc chắn lắm nhưng em biết nếu anh thật sự yêu em, anh sẽ có những cách riêng để làm em mỉm cười hạnh phúc! ^^

+ Anh ồn ào hay im lặng nhỉ? Cái này thì tùy anh thôi, miễn là anh chịu khó lắng nghe cái sự nhiều chuyện của em! ^^

+ Anh hãy biết nấu ăn nhé, bởi em nấu chẳng ngon gì cả, thỉnh thoảng lại còn lười nữa! ^^

+ Anh là người tốt nha, bởi đôi lúc em sẽ là ác quỷ và cần sự lương thiện của anh cải hóa! ^^

+ Anh là người nổi tiếng? Oh, vụ này thì căng quá ta. Bởi em sẽ ghen dữ lắm, giả sử anh có nhiều fan hâm mộ đi chăng nữa thì anh cũng ráng giữ mình hen! ^^

+ Anh đừng có vụng về, hậu đậu như em nhé kẻo sẽ chẳng ai chịu nổi cặp đôi của mình đâu! ^^

+ …

Úi cha, còn quá trời em tưởng tượng về anh nữa… Hihi, nhưng ai mà biết được anh nhỉ… Nếu anh thấy tình hình căng thẳng quá thì vẫn có thể xem em như một người bạn và tìm một cô gái dễ chịu hơn! ^^ Chuyện tình cảm có duyên, có nợ nữa phải không anh? ^^ Chỉ cần anh thấy vui vẻ, hạnh phúc là em thấy mình cũng đã vĩ đại lắm rồi! ^^ Em sẽ cố gắng, anh cũng vậy nhé! ^_6

Yêu anh,

Sư tử của anh! 

26.4.2009

Advertisement

Khóa lại và Cất đi

Đã không thể kìm nén được cảm xúc của chính mình. Đã không thể quên như mình đã tưởng. Đã không thể mỉm cười cái nụ cười tươi tắn và hồn nhiên thường nhật của mình khi đối diện với nó…

Mình đã nghĩ có thể sự tự tin và lòng tự tôn của mình sẽ đánh bại tất cả… Mình sẽ bắt đầu một điều gì đó mới mẻ… Thế nhưng, hình như mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ!!!

Đọc một câu chuyện trên blog của một người bạn. Đọc những dòng xưng hô của hai người yêu nhau, chợt thấy chạnh lòng vô bờ bến. Ngày xưa Anh và mối tình đầu cũng đã gọi nhau như thế. Hình như tạo hóa muốn trêu ngươi khi bắt Em gặp một con người, một câu chuyện gần giống như Anh hồi xưa…

Em đã tự dặn lòng hãy coi đó như một sự trùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên. Em đã bình thản, thậm chí bình thường hóa được suy nghĩ của chính mình. Thế nhưng cái ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại không ngăn được những ký ức về Anh trong Em. Càng ngày nó càng mãnh liệt và đến hôm nay, khi phải viết ra những dòng suy nghĩ này thì cũng chỉ do Em cảm thấy mình không đủ sức chất chứa và giấu giếm nữa! Em nhỏ bé quá, Anh ah!!!

Có phải con người Em đa cảm? Có phải Em cứ muốn tự làm khó mình? Em không biết, chỉ biết rằng cả chiều nay khi những ngày xưa hiện về, Em đã không thể tập trung làm việc gì nữa.Em cố sức vượt qua chính rào cản của mình, nhưng có chăng chỉ là cánh tay nhỏ bé, yếu đuối không đẩy nổi cánh cửa để che mọi thứ lại. Em đã nhớ về Anh!

Ra khỏi công ty, kéo hết cỡ cái khóa của chiếc áo khoác. Không hẳn vì Em sợ trời mưa lạnh khi đang mặc trên mình một tà áo dài mỏng manh… Em muốn cho mình một chút xíu ấm áp, muốn che kín nỗi cô đơn không tên. Em chạy xe như một người mộng du trong cơn gió mạnh – cơn gió như chợt thổi bay Em trên đoạn đường không vắng, không đông. Con đường dường như không còn quá dài khi Em miên man nghĩ về Anh trên suốt chặng đường về. Mây đen giăng kín đầy trời, lòng Em trống trải… Em miên man trong mớ cảm xúc hỗn độn về Anh…

“Hình như Anh thích Em!”… Chờ đợi…Lặng yên… Đó là điều Em từng chờ đợi kể từ cái ngày mà Em biết mình không thể xem Anh như một người bạn, dù Em biết Anh không thể quên người xưa của mình. Thật trớ trê và cũng thật oái ăm. Khi Em đặt ở Anh niềm hy vọng về một hạnh phúc nhỏ bé, Anh đã không cho chính Anh và Em một cơ hội nào. Anh sống hoài và chìm đắm trong những kỷ niệm của tình yêu đầu! Khi Em đang cố quên Anh để bắt đầu một điều gì đó tốt đẹp hơn thì Anh lại tặng Em câu nói đó! Khoảng lặng sau lời nói nhỏ như gió thoảng kia có chừng 5s mà Em tưởng dài như thế kỷ. Đáng lẽ Em phải tin nhiều hơn vào trực giác của đứa con gái khi nhận được sự chăm sóc âm thầm của Anh, hay đáng lẽ Anh cần nói ra điều gì đó sớm hơn để giữ Em lại??? Đáng lẽ Em phải cảm nhận được Anh đang đấu tranh giữa quá khứ và hiện tại, đáng lẽ Em phải biết nhẫn nại thêm chút nữa??? Em không biết, chỉ biết trong khoảnh khắc đó, lòng Em là một thứ rối rắm không lối ra. Vì sao Anh chỉ nói ra một câu thật lòng mình khi biết Em đang cố xem Anh như một người bạn và đang dần chấp nhận tình cảm của một người con trai khác? Tại sao???

Em đã lặng im rồi phá lên cười. Có thể Anh sẽ giật nảy mình. Em bị điên trong thế giới cảm xúc của chính mình. Điên thật rồi. Anh làm Em cảm thấy muốn nổi khùng quá. Em muốn đấm Anh một cú thật đau. Anh nỡ đối xử với Em như thế sao???

Có lẽ hành động của Em làm Anh ngạc nhiên. Anh lúng túng trong sự chân thật của mình. Nhưng nhanh chóng, nhanh hơn cái thời gian để Em thoát ra khỏi cái sự điên của mình, Anh đã làm luôn câu tiếp theo gỡ rối cho cả hai: “Nhưng thích và yêu vẫn còn xa phải không em?”. Rồi cả hai cùng cười… Bó tay cả Anh và Em…

Ngày hôm đó, Em cho vào quá khứ, rồi đóng nhanh cánh cửa, khóa lại trong tim mình như là một kỷ vật. Một thời gian dài Anh và Em không gặp nhau. Có lẽ không gian và thời gian khiến mỗi người đều trở nên bình tĩnh. Mình lại là bạn, tình bạn đáng lý nên có ngay từ khi quen biết nhau!

Chưa bao giờ Em muốn dầm mưa đến thế. Hihi, vậy mà thiệt lạ, trời cứ sấm chớp chứ chẳng chịu đổ xuống giọt nước nào cho đến khi Em về đến nhà. Mở cửa sổ. Trời tối và một làn gió lạnh thổi qua. Hít thở vài hơi cho tỉnh táo… Em quyết định viết blog này, cho Anh và cho Em. Hôm nay Em đã cam đảm lôi quá khứ về hiện tại, để khâu vết thương rồi sẽ cho nó về đúng vị trí. Có lẽ do Em còn tiếc nuối dù Em biết rằng mình đã không hối hận với quyết định của bản thân. Em biết một lúc nào đó, một xíu xíu gì đó cảm xúc về Anh sẽ vô tình gặp ở đâu đó, vẫy vẫy chào Em. Em không phải là đứa con gái máu lạnh phải không Anh? Em vẫn chưa lớn xíu nào, Anh nhỉ?

Em đã lấy lại cảm xúc và dũng khí của chính mình rồi. Cám ơn Anh – một người bạn đáng nhớ của cả quá khứ và hiện tại. Xem như mình huề hen! Những điều muốn nói ở cái ngày đó, em cũng đã nói hết rồi! Hihi, Em sẽ sống hết mình với cuộc tình sắp tới của mình (dù chẳng biết khi nào nó tới! ^^). Em sẽ hạnh phúc! Và Anh cũng vậy nhé – chàng trai chung tình! 

06.04.2009

Nơi ta bắt đầu…

Có những nơi, sự ồn ào nhường chỗ cho lặng im. Nơi đó, Anh và Em tìm thấy khoảnh khắc chỉ có hai người trong một giấc mơ đẹp!

Có những nơi, Em cảm thấy mệt nhoài sau một ngày long nhong đâu đó, rồi chợt khi bắt gặp nụ cười hiền dịu đó, lòng Em lại thư thái và nhẹ nhõm. Không biết từ lúc nào, Em lại thấy cuộc sống êm dịu như thế khi emoticon  của Anh hiện lên trên cửa sổ chat.

Có những nơi, Em chẳng biết gì thật nhiều về Anh, thế mà Em vẫn muốn tìm hiểu nhiều điều của Anh, Em làm tất cả với một niềm vui nho nhỏ và sự khích lệ vô hình nào đó! Có người bảo Em đang tổn phí nguồn lực vô ích, ấy thế mà nào Em chịu lùi bước đâu…

Có những nơi, Anh và Em chưa một lần chịu nói những câu tử tế và dài dài xíu xíu với nhau. Những mẩu đối thoại ngắn và toàn kiểu kết thúc bất ngờ. Để rồi Em lại giận và nhớ rất nhiều!

Có những nơi, đêm khuya và những dòng offline, tin nhắn. Thật chán vì đó là những phút giây cuối Em có thể sống trong cái giấc mơ đẹp đó! Em đã buồn và trống trải thật nhiều! Chông chênh, Em chỉ mong mọi thứ dừng lại để ngày hôm qua vẫn mãi là ngày hôm qua…

Có những nơi, Em chợt nhận ra, chỉ trong giấc mơ đẹp người bạn 3s mới có thể đem tới cho Em những cảm xúc trong trẻo, vô tư và dịu dàng mà ở hiện thực không ai thật sự có thể mang đến cho em. Đó không phải là một nụ cười dễ thương mà đơn giản là sự bình lặng trong tâm hồn, cảm xúc!

Có những nơi, khi bạn Em hỏi rằng: “Yêu thật lòng là gì?”, Em chợt nhớ đến Anh, dù nó chưa lớn để được gọi bằng cái mỹ từ sang trọng đó. Âm thầm nhớ đến những gì đã qua, một nỗi buồn xâm chiếm, giọt nước mắt khẽ lắng trên mi! Bạn Em bảo rằng sao không tiếp tục, đừng suy nghĩ quá nhiều vào tương lai, cứ làm một bảng nháp trước khi đặt bút vào tờ giấy thi của cuộc đời… Em chợt hiểu rằng, chưa bao giờ Em xem Anh là bảng nháp trong những ngày ngắn ngủi qua…

Có những nơi, Em thật sự nghiêm túc với chính bản thân mình, Em để lại sau lưng bao niềm kiêu hãnh, hiếu thắng và ồn ào để trải nghiệm cùng những niềm vui bình dị, nhỏ bé. Em đã mất đi một điều quan trọng để nhận lấy một bài học lớn quý giá cho chặng đường sắp tới!

Có những nơi, Em không biết trên những chặng đường thực hiện hoài bão của mỗi người, khi nào đó ta lại sẽ gặp nhau, đơn giản là mỉm cười và gật đầu chào nhau… Nhưng Em biết, ở nơi này đây, Em đã hiểu một cái gì đó lớn hơn để có thể đối diện với những cảm xúc của mình sau này!

Và cuối cùng, dù ở đâu, Em cầu chúc Anh luôn hạnh phúc! Em sẽ sống thật tích cực và vui vẻ, biết ồn ào và im lặng đúng lúc Anh à! Cám ơn Anh thật nhiều!

13.10.2008

Cám ơn và xin lỗi

XIN LỖI

Xin lỗi Anh vì Em thật sự quá con nít và nhí nhảnh để làm một người lớn như anh mong muốn. Xin lỗi Anh vì Em không thể trở thành “một cái gì đó” luôn bên Anh. Anh trách Em vô tư hay vô tâm, Em cũng chịu bởi trái tim Em đã bướng bỉnh từ hồi nào rồi thôi!

Xin lỗi Anh vì Em không chịu gọi Anh là “anh” như Anh muốn. Cái lý do bé bé của Em là “chỉ muốn gọi người yêu của Em là “anh” thôi” có lẽ cũng không làm Anh cười nổi. Hì hì, nhưng Em phải nói điều này, với Em, Anh là người bạn thân rất tốt, không ồn ào nhưng luôn bên Em những lúc cần thiết.

Xin lỗi Anh vì Em quá ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân. Nhiều lúc Em thấy Em “ăn hiếp” Anh quá trời (mà sao Anh cứ âm thầm chịu đựng thế!). Anh đã giúp em thật nhiều, đã quan tâm và lo lắng cho Em thật nhiều. Không chỉ Em mà những người bạn Em cũng có thể cảm nhận được những tình cảm tốt đẹp mà Anh đã dành cho Em, và một lần nữa Em xin lỗi vì không thể đáp lại Anh dù chỉ một góc nhỏ tình cảm đó! Em là đứa ngốc mà ^^

Xin lỗi Anh thật nhiều những lúc Em làm Anh buồn thật buồn vì những hành động và câu nói của Em (dù không phải luôn luôn là vô tình) bởi thật sự Em không muốn vì Em mà Anh đánh mất đi cơ hội tìm kiếm được hạnh phúc cho riêng mình.

Xin lỗi Anh thật nhiều vì Em luôn bắt Anh phải chờ đợi dù Anh và Em đều biết trước kết quả của chúng ta vẫn không thể đi quá hai chứ “tình bạn”. Ích kỷ và con nít quá. Biết vậy mà sao Anh cứ nói “vẫn chờ” làm Em phải suy nghĩ? Phải chăng Em đang bị cắn rứt bởi sự “độc ác” của mình?

Xin lỗi Anh vì Em lạnh lùng như một tảng băng trôi. Xin lỗi Anh vì Em không chịu cho Anh mở cánh cửa trái tim mình dù Em biết khó lòng kiếm được một người tốt như Anh.

Xin lỗi Anh vì tất cả mọi điều…

CÁM ƠN

Cám ơn Anh đã dành cho Em tất cả những gì yêu thương và quan tâm, lo lắng.

Cám ơn Anh vì tất cả những gì Anh đã làm cho Em.

Cám ơn Anh đã xem Em hơn một người bạn (dù Anh biết đứa ích kỷ, khó chịu và lạnh lùng như Em sẽ chẳng đáp lại đâu!).

Cám ơn vì Anh đã luôn ủng hộ, động viên và bên Em những lúc khó khăn và đau buồn nhất.

Cám ơn Anh vì tất cả những gì Em đã phải XIN LỖI Anh.

Cám ơn Anh vì đã bao dung và tha thứ cho Em như một người lớn đối với đứa con nít cứng đầu.

Cám ơn Anh vì đã cho Em một người bạn thân không thể nào tốt hơn

Cám ơn anh vì tất cả…

Em vẫn biết trong tình cảm không nên dùng quá nhiều “CÁM ƠN” và “XIN LỖI”, nhưng những điều này Em vẫn cần phải nói để Anh biết rằng Em đã thật ngốc và thật khùng vì không chọn Anh- một người cực tốt.

Cầu mọi điều tốt đẹp và an lành, hạnh phúc sẽ đến với Anh. Hãy nhớ Anh luôn có một người bạn là Em luôn chúc phúc bên cạnh anh nhé!

16.08.2007