ĐỦ

Yêu thương bao nhiêu là ĐỦ?

Hồi trước bạn tui có chia sẻ một câu chuyện như vầy. Một gia đình nọ nhìn vào thấy rất hạnh phúc, vui vẻ. Vợ chồng đẹp đôi, thành đạt, con cái ngoan ngoãn. Thế rồi một ngày anh chồng biết được chị vợ đã phản bội anh, có tình nhân bên ngoài. Anh không ồn ào, vẫn giữ nguyên hòa khí gia đình, tránh làm ảnh hưởng đến con cái. Chị vợ sau đó biết chồng đã phát hiện chuyện nhân tình nhân ngãi của mình thì vô cùng xấu hổ. Cô chủ động xin chồng ly hôn. Anh chồng chỉ nói đơn giản: “Một khi em thật sự tìm được người đàn ông thật sự yêu em, đem đến hạnh phúc cho em, đủ sức che chở bảo vệ, đủ bao dung em, anh sẽ để em ra đi. Anh, các con và gia đình này luôn yêu em, cần em và sẵn sàng chờ em về.” Chị vợ bật khóc, xin anh tha thứ và về sau cũng không bao giờ còn chuyện ngoài chồng ngoài vợ nữa.

Cố gắng bao nhiêu là ĐỦ?

Có đợt, tui ngồi ở văn phòng, nhìn màn hình máy tính và chán ngán với đống công việc đầu không xuôi, đuôi chẳng lọt cứ dậm chân hoài một chỗ. Khi đó trong đầu có đủ thứ suy nghĩ như có lẽ không cần cố gắng nhiều nữa, không cần đầu tư gì nhiều nữa, cứ để mọi thứ trôi qua làng nhàng cho nhẹ đầu. Ý trời thế nào một hôm tui chứng kiến cảnh một người đàn ông tầm năm mươi đang ráng sức bê mấy chậu cây được chăm sóc, cắt tỉa vào thay mấy chậu cây cảnh có vẻ thiếu sức sống ở văn phòng. Chậu cây to, có vẻ rất nặng, áo người đàn ông ướt đẫm mồ hôi. Bên hành chính bắt chú phải bưng cho khéo để không làm dơ nền, vẹt nền, không được đứng lâu ở thang máy vì lãnh đạo và khách hay sử dụng. Một mình chú loay hoay với mấy chậu cây một hồi cũng xong. Tui tranh thủ lúc chú nghỉ lấy hơi để bưng tiếp mấy chậu cây cũ xuống tầng dưới hỏi chuyện. Chú nói: “Việc có vất vả mấy cũng cố làm để con cái có tiền ăn học. Có công việc để làm là hạnh phúc rồi, chỉ sợ một ngày thất nghiệp thì không biết lấy gì nuôi con. Mọi việc, cố nổi hay không cũng là ở mình”.

Kiếm được bao nhiêu là ĐỦ?

Tui nhớ câu chuyện chia sẻ của một anh doanh nhân nọ cách đây mấy năm. Anh là một lãnh đạo có số có má, độ giàu có cũng chẳng kém cạnh ai. Người ta nhìn vào anh thường ngưỡng mộ vào thu nhập, vào vợ đẹp – giỏi, vào những tình nhân trẻ, vào những chiếc siêu xe,… của anh. Người đời thì ngưỡng mộ cứ tiếp tục ngưỡng mộ, bản thân ảnh cũng không ngừng tiếp tục cố gắng và ngày một giàu thêm. Đến một ngày đẹp trời ảnh về thăm ba mẹ, thấy ba mẹ mình vẫn ngày ngày đi lại trên chiếc xe máy cũ, trong khi anh thì không chạy siêu xe thì cũng người đưa người rước. Anh chợt thấy đắng trong lòng…

Bạn – bè bao nhiêu là ĐỦ?

Tui có mấy người bạn lạ. Có người lạ vì dù không thường xuyên thăm hỏi nhưng vẫn âm thầm dõi theo nhau qua kênh này kênh kia. Khi một đứa cần giúp đỡ, đứa kia sẽ không bao giờ từ chối. Lại có những người lạ theo cách khác. Lạ là bởi vì một ngày họ liên lạc thì y như rằng sẽ nhờ giúp cái này, cái kia. Có người tui giúp được, có người không. Cơ mà tui giúp xong họ lặn một hơi mất tăm, đến lúc cần giúp đỡ thì lại xuất hiện một hai thân thiết.

Kiên nhẫn bao nhiêu là ĐỦ?
Quyền lực bao nhiêu là ĐỦ?
Ước mơ bao nhiêu là ĐỦ?
Bao nhiêu người thích/ sợ là ĐỦ?

Người ta vẫn thường chúc nhau Đầy – Ngập tràn – Dư dả, nhưng liệu mấy khi biết được bao nhiêu là ĐỦ để thấy mình có vượt-chỉ-tiêu như lời chúc của thiên hạ hay không? 🙂

Thầy dạy tui hồi trước có dặn: “Cái gì QUÁ cũng không tốt, phải biết điểm dừng mới là bền vững”. Thôi thì, đừng giận Quá, đừng buồn Quá, đừng khôn Quá, đừng dại Quá, đừng làm Quá, đừng nghĩ Quá, đừng coi trọng Quá, đừng hơn thua Quá, đừng ăn no Quá, đừng tin Quá, đừng để mệt Quá… Chưa biết thế nào là ĐỦ thì cố gắng đừng QUÁ có lẽ cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng, thênh thang hơn thật nhiều. ^_^

p/s: mấy vụ này thì không biết nói bao nhiêu là Đủ, cơ mà cái nào làm cũng khó Quá đi! :p

Huế, 21.08.2016

Advertisement

BẠN ^ ^

Tình bạn là lúc ta ngồi bên cô bạn thân lâu lắm rồi không gặp, đã nghĩ khi gặp nhau sẽ ôm 1 cái thật chặt cho đỡ nhớ…, hihi, vậy mà đi với nhau chỉ lặng im nghe B nói, nhìn gương mặt sinh động của Heo con khi kể về chuyện này chuyện kia một cách hồn nhiên, vô tư…, thấy nó lại hạnh phúc và ấm áp đến lạ!

Tình bạn là lúc ta tình cờ gặp một đứa bạn học hồi cấp 2 tại phòng chờ ở sân bay, tám với nó trong gần 3 tiếng hoãn giờ của chuyến bay và tự nhiên dựa vào vai bạn ấy ngủ lúc nào không hay khi còn chu du trên không…

Tình bạn là khi bạn bận công việc kinh doanh đến ngập đầu, đến mức chưa đủ thời gian để hoàn thành bản nháp khóa luận (mà tuần sau là đã đến hạn nộp bản sạch), mà vẫn ráng thu xếp thời gian đến sân bay đón mình, xách hành lý cho mình…

Tình bạn là khi nhìn bạn tới nhà mình, nằm ngủ một cách ngon lành không suy nghĩ để rồi sau khi tỉnh dậy chỉ nói một câu đơn giản: “Ngủ đã quá”, mình cảm thấy vui vì bạn đã chọn nhà mình chứ không phải là nơi nào khác khi cần một nơi để ngủ! ^^

Tình bạn là sự bình yên và thanh thản khi bạn vội vã tới nhà thăm mình bệnh ngay sau hết giờ làm, khi bạn mua một đống thức ăn về nhà mình và cùng nấu ăn, khi bạn và mình hẹn nhau cùng đi cắt tóc, đi mua cây hoa đá cho mình…

Tình bạn là dù mình biết bạn thích ngủ nướng nhưng vẫn dậy sớm để tiễn mình về nhà, hihi, rồi còn tính làm mình ngạc nhiên khi đi đón mình (dù bị chậm trễ thông tin về thời gian chính xác nên bạn cuối cùng cũng không đón được).

Tình bạn là dù bạn đã làm mình tổn thương, làm mình giận thật nhiều… nhưng mình vẫn vui khi thấy bạn thành công, và lo lắng khi bạn có chuyện phiền lòng… Rồi một bữa ăn uống và nói chuyện đã đời… mọi thứ lại trở lại như ban đầu. Lạ nhỉ!

Tình bạn là lúc mình mệt mỏi, buồn chán và muốn khóc, mình biết nên ai sẽ là người dành thời gian nghe mình thút thít qua điện thoại và dỗ dành mình…

Tình bạn là ta biết dù cả thế giới chống lại ta, vẫn có ít nhất 1 người hiểu, cảm thông và ủng hộ ta…- đó là bạn.

Tôi hạnh phúc vì có bạn – những người bạn thật tuyệt vời của tôi. Cám ơn vì những bài học, những sẻ chia, những quan tâm và tình cảm… đã dành cho tôi. Tôi luôn nhỏ bé để được bạn dành suất ăn nhiều hơn, để bạn làm giúp những việc nặng hơn, để bạn sẵn sàng đứng trước tôi che chắn khi cần thiết… Và nhờ thế, tôi thêm yêu và quý giá cuộc sống này hơn…

Tôi yêu bạn, thật nhiều!!! 

06.5.2009