BẠN ^ ^

Tình bạn là lúc ta ngồi bên cô bạn thân lâu lắm rồi không gặp, đã nghĩ khi gặp nhau sẽ ôm 1 cái thật chặt cho đỡ nhớ…, hihi, vậy mà đi với nhau chỉ lặng im nghe B nói, nhìn gương mặt sinh động của Heo con khi kể về chuyện này chuyện kia một cách hồn nhiên, vô tư…, thấy nó lại hạnh phúc và ấm áp đến lạ!

Tình bạn là lúc ta tình cờ gặp một đứa bạn học hồi cấp 2 tại phòng chờ ở sân bay, tám với nó trong gần 3 tiếng hoãn giờ của chuyến bay và tự nhiên dựa vào vai bạn ấy ngủ lúc nào không hay khi còn chu du trên không…

Tình bạn là khi bạn bận công việc kinh doanh đến ngập đầu, đến mức chưa đủ thời gian để hoàn thành bản nháp khóa luận (mà tuần sau là đã đến hạn nộp bản sạch), mà vẫn ráng thu xếp thời gian đến sân bay đón mình, xách hành lý cho mình…

Tình bạn là khi nhìn bạn tới nhà mình, nằm ngủ một cách ngon lành không suy nghĩ để rồi sau khi tỉnh dậy chỉ nói một câu đơn giản: “Ngủ đã quá”, mình cảm thấy vui vì bạn đã chọn nhà mình chứ không phải là nơi nào khác khi cần một nơi để ngủ! ^^

Tình bạn là sự bình yên và thanh thản khi bạn vội vã tới nhà thăm mình bệnh ngay sau hết giờ làm, khi bạn mua một đống thức ăn về nhà mình và cùng nấu ăn, khi bạn và mình hẹn nhau cùng đi cắt tóc, đi mua cây hoa đá cho mình…

Tình bạn là dù mình biết bạn thích ngủ nướng nhưng vẫn dậy sớm để tiễn mình về nhà, hihi, rồi còn tính làm mình ngạc nhiên khi đi đón mình (dù bị chậm trễ thông tin về thời gian chính xác nên bạn cuối cùng cũng không đón được).

Tình bạn là dù bạn đã làm mình tổn thương, làm mình giận thật nhiều… nhưng mình vẫn vui khi thấy bạn thành công, và lo lắng khi bạn có chuyện phiền lòng… Rồi một bữa ăn uống và nói chuyện đã đời… mọi thứ lại trở lại như ban đầu. Lạ nhỉ!

Tình bạn là lúc mình mệt mỏi, buồn chán và muốn khóc, mình biết nên ai sẽ là người dành thời gian nghe mình thút thít qua điện thoại và dỗ dành mình…

Tình bạn là ta biết dù cả thế giới chống lại ta, vẫn có ít nhất 1 người hiểu, cảm thông và ủng hộ ta…- đó là bạn.

Tôi hạnh phúc vì có bạn – những người bạn thật tuyệt vời của tôi. Cám ơn vì những bài học, những sẻ chia, những quan tâm và tình cảm… đã dành cho tôi. Tôi luôn nhỏ bé để được bạn dành suất ăn nhiều hơn, để bạn làm giúp những việc nặng hơn, để bạn sẵn sàng đứng trước tôi che chắn khi cần thiết… Và nhờ thế, tôi thêm yêu và quý giá cuộc sống này hơn…

Tôi yêu bạn, thật nhiều!!! 

06.5.2009

Advertisement

Cuộc sống không phải là những điều phù du

Chán nản tất cả, bạn muốn bỏ hết những nỗi phiền muộn. Sống ích kỷ hơn một chút và chấp nhận làm kẻ thất bại khi bỏ cuộc. Bạn thấy những cái mình phấn đấu chẳng đi đến đâu, chẳng được công nhận. Bạn thấy mệt mỏi và đuối sức thật sự. Cả thể chất và tinh thần của bạn đều giảm sút. Bạn muốn dừng lại và nghỉ ngơi. Có người nói bạn ngốc và bạn thấy mọi thứ thật phù du…

Bạn bị bỏ lại một mình. Bạn thấy cô đơn và lạc lõng ở một nơi xa lạ. Từng người đi qua bạn trong giấc mơ, tất thảy họ đều quên lãng bạn và chạy theo những ham muốn riêng. Cái cảm giác làm người ở lại chẳng dễ chịu chút nào khi ngoái đầu nhìn đi nhìn lại kẻ kiên trì ở lại chỉ “mình ta với ta”. Bạn muốn thay đổi tình hình nhưng hình như chưa phải cái thời điểm “thiên thời, địa lợi, nhân hoà”, kết quả công sức bạn bỏ ra như gió thổi mây trôi. Cái cảm giác tất cả là phù du lại đến với bạn.

Bạn nhận lãnh mọi thứ với một tình trạng và sự sung sức nhiều nhất có thể. Tất cả công sức của mọi người tin tưởng giao cho bạn được bạn “ném” vào một canh bạc chưa biết được tính thắng thua. Bạn tham lam và “háu đá” đếm mức quên xem xét mọi thứ một cách cẩn thận. Công việc không suôn sẻ, bạn lúng túng, bất lực và chán chường. Bạn mang một cảm giác tội lỗi khi đã làm khổ mọi người. Bế tắc, bạn thấy tất cả mọi trách nhiệm đều thuộc về mình, bạn khóc trong chua xót. Xung quanh bạn, mọi thứ như trở thành phù du…

NHƯNG…

Lúc bạn để cái status “Hic, nhức đầu quá….Cố lên nào!^^” hay “Ở nhà dưỡng bệnh” khi online. Mọi người liên tục vào hỏi thăm và động viên. Dù mệt thật mệt bạn cũng cảm thấy dường như có một luồn sinh khí mới thổi vào cái thân xác đã kiệt sức.

Mười mấy con người vì bạn, thương bạn đã không quản ngại khó khăn, tổn hao công sức và thời gian để làm cái công việc mà bạn đã lấy cái vai trò là “sếp” ra nhận lãnh. Họ bên bạn, đưa bạn miếng khăn giấy khi bạn khóc, chia sẻ cảm xúc và trách nhiệm cùng bạn. Họ không cho bạn một mình ôm gánh nặng mà chính bạn là nhân tố chính đem về cho mọi người. “Tất cả là một gia đình”. Bạn học được điều đó!

Về nhà mệt mỏi sau một ngày “lang thang” ở trường. Bạn thấy vui biết bao khi nhận được tin nhắn của một bé K32: “Yêu chị quá, giá như chị là chị gái của em nhỉ?”. Hình như ở đâu đó, trong cái sự khó nhọc và tất bật của công việc, bạn cảm nhận được một sự mến yêu, ngưỡng mộ và tôn trọng, tin tưởng của ai đó.

Cảm giác yên ổn khi biết có một người âm thầm quan tâm bạn trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Những lời quan tâm nhẹ nhàng, những câu trách cứ đầy lo âu nho nhỏ, sự lo lắng khi không nhận được hồi âm sau một tin nhắn đã gửi đi từ lâu khi biết tình trạng sức khoẻ hay tinh thần của bạn đang không tốt lắm… tất cả làm bạn cảm thấy mọi thứ thật bình yên và an lành.

Một đứa bạn tốt, không, đúng hơn là rất thân với bạn đề nghị bạn kể tất cả mọi chuyện không vui của bạn để cùng chia sẻ. Khi biết bạn đói bụng sau buổi họp kéo dài đã không ngần ngại đưa hộp cơm đã làm ở nhà chuẩn bị ăn cho bạn. Vỗ vai chúc mừng bạn lúc bạn đạt được một vinh dự và thành công lớn.

Một người sắp “ra đi” vẫn gánh vác trách nhiệm đã nhận cùng người “ở lại” là bạn. Họ sẵn sàng giúp đỡ bạn trong mọi hoàn cảnh từ những điều nhỏ nhất. Không nề hà khó khăn, họ chung vai gánh vác những vất vả cùng bạn cho đến lúc họ hết “ở lại” và thậm chí là sau khi “ra đi”. Bạn thấy vui vì những con người đầy tình nghĩa và trách nhiệm trong công việc như vậy…

Bạn sẽ học được cái gì đó sau khó khăn và thất bại. Chỉ có qua đau đớn bạn mới biết được cái gì là thật, là giả trong con người những người xung quanh để biết quý trọng những gì đã và đang có lúc này. Bạn hiểu được rằng cuộc sống có những mảng tối và sáng và bạn buộc phải chấp nhận mọi thứ không hay như là một biến cố trong cuộc sống.

Cuộc sống không phải là những điều phù du bởi vì bạn đang lớn lên nhờ nó và vẫn có thể khóc, mỉm cười cùng nó!

Cùng vượt qua giai đoạn khó khăn nào! ^^

 26.10.2007

Trò chơi trốn tìm!

Hồi bé, mình và những người bạn cùng xóm chơi trò trốn tìm. Cứ hễ nghe đếm “năm, mười, mười lăm, hai mươi…” là tức khắc cả lũ đã nhanh nhảu tìm chỗ nấp. Cái trò chơi trẻ con ngày xưa sao mà dễ thương thế!

Hôm nay, tưởng chừng như đã lớn. Cuộc sống hiện đại tưởng chừng như cuốn đi tất cả những thú vui nhỏ nhoi đó, ấy thế mà…

Ở một nơi nào đó trong cuộc sống bình yên, có một người bạn vẫn chơi trò cút bắt với tình yêu. Họ yêu nhau rồi chia tay, họ lại tìm nhau, lại giận dỗi, hợp tan cứ liên tục như một cái vòng tròn luẩn quẩn trói buộc tự do của hai người. Họ đã cười thật vui và cũng đã buồn thật nhiều!

Ở một “xó xỉnh” nào đó trên thế giới online, có hai người bạn họ quen nhau thật tình cờ. Chỉ trong một thời gian ngắn họ thân thiết như bất cứ đôi bạn nào đã trải qua sóng gió. Họ thoải mái chia sẻ và cười vui với nhau. Chat, blog, tin nhắn là những công cụ họ liên lạc cùng nhau. Họ có hai thế giới nội tâm, hai cuộc sống hòan tòan khác nhau, nhưng hình như họ tìm được sự đồng cảm thật sự. Một tình bạn thật đẹp! Vậy mà một người đã âm thầm rút khỏi cuộc chơi, không một lý do, không một cái cớ rõ ràng chỉ để lại hai tiếng “Vĩnh biệt!”. Người ở lại, đương nhiên buồn, giận và tổn thương nghiêm trọng. Đi tìm đâu trong vô vàn người những người giữa nhân loại bao la, đã vậy, đi tìm một trái tim đã muốn tu mình làm “ẩn sĩ” thì lại càng cực kỳ khó khăn! Tình bạn này cũng là một trò chơi cút bắt mà người đi tìm hòan toàn lạc mất phương hướng.

Ở một góc nho nhỏ nào đó trong trái tim con người, cái cảm giác “giận” và “thương” cứ đùa giỡn nhau hòai. Thích và ghét một ai đó mình bất chợt gặp, bất chợt quen rồi thân thật sự là một bài tóan, đôi khi rất phức tạp, nhiều khi lại đơn giản hơn bất cứ điều gì. Gì nhỉ, mình đang giận thiệt giận một người, một người bạn, giận đến mức mình chẳng muốn nhìn mặt người đó nữa. Vậy mà vẫn phải gặp, vẫn phải đối xử như chưa có gì xảy ra. Mình là thế, nói một cách triết học thì “khi chưa tích lũy đủ lượng thì chất sẽ chưa biến đổi”! Một khoảng khắc nào đó với những kỷ niệm tốt đẹp giữa hai người, mình đã muốn tha thứ cho người bạn đó, nhưng hiện tại lại cho mình cái cảm giác rất đáng sợ:”Mình muốn bạn đó biến mất mãi mãi trước mắt mình!”. Có những cảm xúc khi chơi trốn tìm thật đáng sợ!

Bao giờ cho đến cái ngày xưa trò chơi trốn tìm, trốn tìm đơn thuần mà thôi!

27.02.2007

Em tin mình đã cho nhau một kỷ niệm

Câu chuyện nhỏ này kể về hai nhân vật: Em và Anh…

Có những điều thật giản dị với tất cả mọi người nhưng với một ai đó, đó lại là một điều rất vĩ đại và khó quên. Đặc biệt hơn khi nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp trong tim. Trong tim Em…

Đó là khi:

Anh thấy Em vụng về với đống đất sét trước mặt mà chẳng thể nặn ra một hình thù gì ra hồn cả. Mai đã phải nộp bài thủ công này rồi. Hu hu, Em cắn chặt môi bất lực. Không nói không rằng, Anh xắn tay vào làm. Nhanh chóng, một thằng cu con bằng đất sét đang nhìn Em cười. Bất cẩn, Em lỡ làm rơi mất cánh tay của thằng cu. Em nhìn anh đầy áy náy và tội lỗi. Anh cười hiền từ và khéo léo gắn lại cho Em. Bất chợt, Anh lấy tay bẹo vào đôi má phúng phính của Em nháy mắt tinh nghịch. Em cảm thấy mặt mình nóng lên.

Em đọc bài văn trước lớp. Mấy thằng bạn ngồi ở sau chọc ghẹo chê dở, Anh nổi sùng lên quát lại tụi nó: “Tụi bây có giỏi thì làm hay hơn đi!!!”. Em lên bảng trả bài, cô cho 9 điểm, Anh lên tiếng: “Sao không cho 10 đi cô, bạn trả bài tốt mà!”. Anh chơi ném phấn với mấy bạn nam, Anh bảo Em cúi đầu xuống để Anh ném cái thằng đang ngồi cạnh Em kẻo trúng đầu Em….

Em rất ghét Anh vì Anh “chảnh” và ngạo mạn lắm. Mong muốn duy nhất của Em là phải học thật giỏi để xếp vị thứ cao hơn Anh cho Anh biết mặt. Thế mà Em chợt xao xuyến khi thấy cái áo mưa hôm trước bỏ quên đã được Anh mang về và xếp gọn gàng trong hộc bàn của Em trước giờ học (dù Em biết Anh là người bê bối nhất thế giới!). Anh đã làm Em lúng túng thật sự khi Anh bất ngờ nắm tay Em và lôi xuống biển dìm nước. Em không có áo thay và thế là Anh hy sinh cái áo ngoài của mình cho Em (ai bảo Anh là thủ phạm làm chi!?!). Lúc đó trông Em ngố lắm, cái áo dài tới gần tới đầu gối như cái váy đầm vậy đó.

Sinh nhật Em, Anh là người mà em phải tốn công mời nhất. Gọi điện 3 lần Anh đều không có nhà. Mẹ Anh thấy tội nghiệp lấy số Em để lúc nào Anh về biểu Anh gọi lại. Trưa, Em đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe điện thoại reo. Là Anh, cái giọng điệu vội vàng không lẫn vào đâu được. Em mời và Anh hứa chiều sẽ tới… Anh là người đến đúng giờ nhất, Anh ngại không vào nhà mà đạp xe thêm vài vòng nữa chờ có thêm người Anh mới vào. Buổi sinh nhật hôm đó thật vui. Anh cũng là một trong những người về sau cùng. Những tấm ảnh chụp hôm đó đã tiết lộ cho Em biết được một điều giản dị: Anh đã lén lén nhìn Em nhiều lần.

Anh lúng túng thật sự khi nhận được quà sinh nhật từ Em. Sự vui mừng không thể dấu trên khuôn mặt Anh làm Em thấy sung sướng thật sự. Hôm đó Anh đã tìm mọi cách để nói chuyện riêng với Em nhưng với bản tính nhút nhát của mình Anh đã không đủ can đảm để tách đám bạn lên đi với Em. Anh muốn nói hơn một lời cảm ơn nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Anh ít nói khi đi với mọi người. Bạn bè đều bảo Em và Anh rất hợp đôi. Khi bên Em (chỉ riêng Em mà thôi), Anh nói thật nhiều, hài hước và lôi cuốn. Những câu chuyện vui đã kéo Anh và Em gần nhau hơn. Nhưng Em quá bận rồn với công việc, với hoạt động và phong trào; Anh thì thiên về những cảm xúc cá nhân và không đủ kiên nhẫn để chờ Em. Anh và Em bắt đầu xa nhau. Nhưng thật sự Anh đã để lại trong Em những cảm xúc nhẹ nhàng không gọi tên- một cảm xúc thật đẹp và êm đềm.

Anh đến như cơn gió. Anh lớn hơn Em cả về tuổi tác, nhận thức và sự chín chắn. Em đã coi anh như một người bạn lớn đáng kính trọng và học tập. Nhưng anh đã suýt làm mất đi tình bạn tốt giữa chúng ta khi Anh làm Em cảm động trước những cử chỉ rất ư là bình thường của mình. Anh dậy sớm hơn mọi ngày, bỏ 30 phút đi xe máy tới chở Em xuống đi tập huấn. Anh kiếm cái áo khoác đã xài trong Mùa Hè Xanh cho Em mượn vì sợ tối Em sẽ lạnh…

Em buồn thật buồn. Em cô đơn và muốn khóc. Khuya lắm rồi, mọi người xung quanh đều đã ngủ, chỉ còn Em một mình. Như một linh cảm, Anh nhắn tin tới hỏi thăm Em. Em nói muốn khóc, Anh bảo đừng khóc, lúc nào Anh sẽ cho Em mượn đôi vai để Em dựa vào mà khóc. Sau đó, Em vẫn khóc, Anh nhắn tiếp: “khóc xong rồi đi ngủ liền đi nha, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”. Anh cũng là người phát hiện ra một điều kỳ lạ: “Khi buồn, Em cười nhiều hơn lúc bình thường”! Anh đã hiểu và chia sẻ với Em nhiều điều.

Anh hẹn Em đi uống nước vào một lúc không ai ngờ. Anh hỏi Em ăn gì chưa rồi dẫn Em đi ăn món khoái khẩu của Anh. Hi hi, đó là một cuộc hẹn khá hay ho. Ăn vỉa hè và bị công an đi hốt. Anh và Em hai người xách luôn dĩa đồ ăn chạy tọt ra xe ngồi nhăm nhi. Sau đó mình còn đi ăn sinh tố quán ông bà câm điếc nữa. Em nhớ hôm đó Anh khen: “Trăng hôm nay đẹp lắm!”

Em ngủ lúc nào chẳng hay. Anh nói rằng, lúc ngủ trông Em dễ thương lắm. Anh nói rằng có lúc mặt Anh và Em chỉ cách nhau có 10cm, Anh đã muốn… Anh kể rồi bảo Em đừng giận. Anh còn trách Em sao ngủ ngon mà chẳng biết gì. Em chỉ cười mà thôi.

Anh đã ở lại vì muốn tiễn Em ngày Em đi. Đó không phải là một quyết định dễ dàng với Anh. Em đã vui thật nhiều. Sự lúng túng của Anh lúc đưa tấm card Giáng Sinh cho Em làm em thấy buồn cười, thú thật lúc đó Em đã rất muốn tặng cho Anh một điều gì đó nho nhỏ thú vị, cảm xúc khi ấy là không tên.

Anh và Em – dù mối quan hệ giữa chúng ta có thể đơn giản chỉ là những người bạn, là bạn thân hay là anh em hay là một cái gì đó không tên… nhưng những kỷ niệm đó là có thật. Không ai có quyền từ bỏ những giấc mơ. Một ai đó đã nới: “Hạnh phúc là có thật, nó bắt đầu từ phía những ước mơ”!

Thanks for all!

Chúc Anh luôn vui và Hạnh Phúc!

Em

25.12.2006